Editor: Miacheg
Mía: Tui đã quay lại rùi đây mọi người. Tuy là có chút ngã xe xước tay chút nhưng vẫn ok.
Mấy ngày vất vả cho Rô rùi, vừa edit vừa đăng bài, còn tui sẽ cố gắng edit được chương nào thì hay chương ấy, mấy ngày nay thì năng suất có thể sẽ không như đợt trước vì tay tui vẫn còn hơi đau, không được thuận tiện lắm. Nên mọi người thông cảm nha.
Rô: 🥺🥺🥺
~~~
Các cung nữ bưng bữa sáng lên bàn.
Nhìn một bàn đầy mỹ vị, Tiêu Hề Hề lập tức đem mứt hoa quả nhét vào tay Bảo Cầm.
“Ngươi giúp ta cất đi, lát nữa ta sẽ ăn sau, coi như là đồ ăn vặt.”
Bảo Cẩm mỉm cười đồng ý: “Vâng.”
Sau khi ăn sáng xong, Hình Bộ lại gửi tới một đống hồ sơ khác.
Tiêu Hề Hề chắc mẩm lại được nghe những câu chuyện khác nữa, lập tức lấy lại tinh thần, chạy đến bên cạnh Thái Tử ngồi xuống, ân cần giúp hắn mài mực.
Lúc này Ty Trúc quay lại.
Nàng thay một chiếc váy màu xanh, phần eo được thắt dây tinh tế, khiến dáng vẻ thêm thướt tha yêu kiều.
Nàng vẫn ôm bình ngọc trong tay.
Sau khi hành lễ xong, nàng nhẹ nhàng cười nói.
“Nô tỳ nghe nói Thái Tử điện hạ thích uống trà, đây là những giọt sương khi trời còn chưa sáng nô tỳ đi tới Ngự Hoa Viên đem về, dùng để pha trà thì hương vị sẽ ngon hơn.”
Bảo Cẩm thầm kêu không ổn, nữ nhân này chưa từ bỏ ý đồ, còn muốn tranh sủng.
Nàng lập tức nháy mắt với Tiêu lương đệ, muốn Tiêu lương đệ trấn áp Ty Trúc.
Nếu Ty Trúc trước mặt Tiêu lương đệ tranh sủng thành công, về sau những người khác đều sẽ làm theo, như vậy Tiêu lương đệ sẽ trở thành bàn đạp trong mắt người khác?
Việc này tuyệt đối không được xảy ra!
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi: “Hương vị thật sự ngon sao?”
Ty Trúc mỉm cười: “Tiểu chủ thử qua sẽ biết.”
Nói xong, nàng liền quỳ xuống bên cạnh ấm đất, bắt đầu pha trà.
Nàng hiển nhiên đã quen với những việc này, động tác rất khéo léo duyên dáng, trông thực sự đẹp mắt.
Trong lúc pha trà, thỉnh thoảng nàng ngước mắt nhìn Thái Tử.
Ánh mắt kia, cất giấu không hết sự ái mộ.
Bảo Cầm thấy vậy suýt chết vì lo lắng.
Nàng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Tiêu lương đệ, nhưng Tiêu lương đệ lại nhìn chằm chằm vào ấm trà trên bếp, nàng rất tò mò không biết có mùi vị gì?
Lạc Thanh Hàn đã mở ra một hồ sơ, hắn hỏi: “Muốn nghe không?”
Tiêu Hề Hề lập tức đem sự chú ý từ ấm trà chuyển tới Thái Tử.
Nàng nhanh chóng dịch người lại, dựa gần vào hắn, ngoan ngoãn đáp: “Thiếp muốn nghe.”
Lạc Thanh Hàn bắt đầu kể.
Tiêu Hề Hề tay chống cằm, lắng nghe thực nghiêm túc.
Ty Trúc nhìn Thái Tử rất nhiều lần, nhưng chỉ thấy Thái Tử vẫn luôn nhìn hồ sơ trước mặt, căn bản không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, trong lòng vô cùng chán nản.
Cuối cùng cũng đợi trà được đun sôi, nàng cầm ấm trà lên và rót hai tách trà nóng.
Nàng bưng tách trà đi đến Thái Tử, vì rút ra bài học từ tối hôm qua, lần này nàng không dám động tay động chân với Thái Tử, nhưng khi đặt tách trà xuống, nàng cố ý cúi người thấp hơn.
Từ góc nhìn của Thái Tử, hắn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trước ngực.
Lạc Thanh Hàn đưa mắt nhìn Tiêu lương đệ, nhắc nhở: “Ấn tín.”
Tiêu Hề Hề lập tức cầm lấy ấn tín của Thái Tử, ở vị trí hắn chỉ định ấn con dấu lên.
Làm xong điều này, hắn mới cầm tách trà lên và nhấp một ngụm.
Ty Trúc mong đợi hỏi: “Điện hạ cảm thấy như thế nào?”
Lạc Thanh Hàn: “Giống nhau.”
Hắn đặt tách trà xuống, rồi cầm lên một tập hồ sơ khác.
Ty Trúc không cam lòng, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng còn chưa kịp nói liền nghe thấy Tiêu lương đệ nói.
“Trà quá nhạt, ta không thích.”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Nếu không thích, vậy không cần uống.”
Tiêu Hề Hề lại nói: “Thiếp có biện pháp, có thể làm cho hương vị ngon hơn.”
Nàng nhờ Bảo Cầm lấy một bát sữa đặc và một bát mật ong.
Nàng đem sữa đặc vào trà, khuấy đều lên rồi thêm chút mật ong vào, và một cốc trà sữa mới ra lò!
“Rất ngon!”
Nàng đưa chiếc cốc của mình cho Thái Tử, hai mắt sáng lấp lánh hỏi.
“Điện hạ muốn nếm thử không”