Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng tỏ.
Lúc này hoàng cung mọi người hầu như đều đã ngủ.
Đúng là thời điểm yên tĩnh nhất của một ngày.
Ngày thường Tiêu Hề Hề lúc này khẳng định đã ôm chăn ngủ khò khò, nhưng hiện tại, nàng lại chỉ có thể ngồi yên ở hành lang, bồi Thái Tử điện hạ ngắm trăng.
Hết thảy chỉ vì Thái Tử nói tâm tình hắn không tốt, cần người xoa dịu.
Mà cách để xoa dịu hắn, chính là bồi hắn ngắm trăng.
Tiêu Hề Hề ngáp đến lần thứ 23 của đêm nay, khóe mắt tràn ra nước mắt.
Nàng thật sự rất buồn ngủ!
Lạc Thanh Hàn dáng ngồi đạo mạo, áo ngủ màu tựa ánh trăng rộng thùng thình, bên ngoài áo khoác màu đen, tóc đen như mực rũ ở sau người, suối tóc thả xuống nền đất lát cẩm thạch trắng.
Hắn bỗng nhiên cảm giác bả vai trầm xuống, quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu lương đệ đã ngủ, đầu dựa vào vai hắn.
Hắn nhíu mày, con ngươi đen thâm trầm nổi lên chút bất mãn, nâng tay đẩy đầu nàng ra.
“Nàng buồn ngủ như vậy sao?”
Tiêu Hề Hề không thể không ngồi thẳng dậy, một bên dụi mắt một bên trả lời: “Đúng vậy, thiếp thật sự rất muốn ngủ.”
Đêm nay Lạc Thanh Hàn phá lệ tàn nhẫn vô tình.
“Không cho ngủ.”
Tâm tình hắn không tốt, ngủ không được, cũng không muốn cho người khác ngủ ngon.
Tiêu Hề Hề khóc thút thít hỏi: “Điện hạ, thiếp đã bồi người ngắm trăng, người còn muốn thiếp như nào nữa?”
Lạc Thanh Hàn nhớ tới vừa rồi Triệu mỹ nhân hát khúc ca quê nhà, hắn lạnh lùng nói: “Ta muốn nghe nàng hát.”
Còn không phải chỉ là hát sao, cái này nàng biết thừa!
Tiêu Hề Hề xốc lại tinh thần, giống như cái máy phát nhạc, chân thành dò hỏi: “Xin hỏi ngài muốn nghe loại nhạc gì? Là vui vẻ? Hay là bi thương?”
Lạc Thanh Hàn không đáp hỏi lại: “Có bài nào có thể khiến tâm tình ta tốt lên không?”
“Có chứ ạ, xin hỏi ngài có muốn thêm dịch vụ nhảy múa không?”
Không nghĩ tới còn có thể tặng kèm vũ đạo, Lạc Thanh Hàn nổi lên hứng thú: “Được.”
Tiêu Hề Hề đứng lên, đằng hắng, hoạt động gân cốt một chút, sau đó bắt đầu vừa múa vừa hát.
“Bằng hữu của ta, ta muốn kiêu ngạo nói cho ngươi
Bằng hữu của ta, ta muốn kiêu ngạo nói cho ngươi, ha ~~
Ta thật sự thực không tồi, ta thật sự thực không tồi
Ta là thật sự thật sự thật sự thật sự, thật sự thực không tồi!”
Lạc Thanh Hàn: “…”
Hắn cả đời này chưa làm qua điều gì khiến mình hối hận.
Nhưng giờ này khắc này, hắn hối hận rồi.
Hắn đúng là không nên trông cậy vào nữ nhân này có thể xướng ra một bài hát gì bình thường!
Hát xong, Tiêu Hề Hề đặc biệt chuyên nghiệp cúi người: “Cảm tạ Thái Tử điện hạ cho phép thần thiếp có cơ hội bộc lộ tài hoa, thiếp vừa hát xong bài này, tâm tình thật sự tốt lên rất nhiều.”
Lạc Thanh Hàn mặt vô biểu tình: “Nhưng ta vẫn chưa thấy vui.”
“Hay điện hạ cũng thử hát một lần? Xin hãy tin thiếp, chỉ cần điện hạ hát xong bài này, đảm bảo tâm tình lập tức vui lên!”
Lạc Thanh Hàn vô tình cự tuyệt: “Đừng mơ.”
Hắn đường đường là Thái Tử Đại Thịnh, cho dù chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng tuyệt đối không thể làm thứ chuyện xấu hổ này!
Tiêu Hề Hề biết Thái Tử có tôn nghiêm, cũng không làm khó hắn, đưa ra đề nghị khác.
“Hay để thiếp kể truyện cười cho người nghe đi?”
Lạc Thanh Hàn không cự tuyệt.
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói: “Trước đây, có một thái giám đặc biệt lợi hại…”
Lạc Thanh Hàn đợi hồi lâu, cũng chưa thấy nàng kể tiếp, không kiên nhẫn được liền hỏi.
“Còn phần dưới đâu?”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt: “Phần dưới ư? Không có ạ.”
Lạc Thanh Hàn: “…”
Hít thở không thông đến trầm mặc.
(Các bác có hiểu truyện cười này không:>>> *cười gian manh*)