Bạch trắc phi cho rằng chính mình nghe lầm, nhịn không được hỏi lại.
“Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm vị tiểu tỷ tỷ này tuổi không lớn, tai sao lại nghễnh ngãng như vậy?
Nàng không thể không lặp lại một lần: “Muội nói, muội cự tuyệt.”
Bạch trắc phi bị hành động hoàn toàn không cho nàng mặt mũi này làm tức giận đến ngực phát đau, muốn ho khan, rồi lại sợ bị đối phương nói sẽ lây bệnh, chỉ có thể che lại ngực, kịch liệt mà thở dốc, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt.
Liễu Nhứ chạy nhanh đỡ lấy nàng: “Nương nương, người đừng nóng giận.”
Tiêu Hề Hề nói tiếp: “Đúng vậy, người khác chọc muội, muội cũng không giận, đến lúc bệnh lại không có người thay thế.”
Bạch trắc phi: “…”
Liễu Nhứ: “…”
Bạch trắc phi gian nan mà nâng lên tay, chỉ vào Tiêu Hề Hề, ngón tay bởi vì quá mức tức giận mà run nhè nhẹ: “Ngươi, ngươi câm miệng!”
Tiêu Hề Hề thở dài: “Muội nếu muốn chọc ai tức chết, chỉ tổ tổn thương tinh thần lại phí sức lực.”
Bạch trắc phi bị nàng chọc tức chết rồi.
Liễu Nhứ thấy chủ tử sắc mặt không đúng, vội vàng giúp nàng thuận khí, trấn an: “Tiểu chủ đừng nói lý nàng ta, nàng chính là cố ý chọc giận người, người ngàn vạn lần đừng quan tâm.”
Bạch trắc phi cắn chặt răng, dùng sức đem hỏa khí cuồn cuộn trong ngực áp xuống.
Lúc này nàng mặt đã vàng như giấy, hơi thở mong manh, dường như sắp ngất xỉu tới nơi.
Tiêu Hề Hề sợ bị nàng ăn vạ, cố ý xê dịch ra, kéo xa khoảng cách.
Bạch trắc phi thở hổn hển một lúc lâu mới ngừng lại một chút.
Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Hề Hề, hốc mắt phiếm hồng, dần dần tích tụ nước mắt, vẻ ai oán mà bi phẫn.
“Ta biết, ngươi ghen ghét ta phân vị cao hơn ngươi, ngươi trong lòng không can tâm, cố ý muốn chọc giận ta. Nhưng không quan trọng, ta vốn thân thể không tốt, bị ngươi tức chết cũng không sao. Nhưng Thái Tử điện hạ thân thể vàng ngọc, tính mạng của người vô cùng quý giá, ngươi chẳng lẽ có thể yên tâm để điện hạ đi phương nam gặp nguy hiểm sao?”
Tiêu Hề Hề vô cùng nghiêm túc mà trả lời: “Muội yên tâm.”
Bạch trắc phi lại bị tức nghẹn.
Nàng từ từ mở to hai mắt, ngữ khí lên án chất vấn nói: “Thái Tử điện hạ sủng ái ngươi như thế, ngươi lại chút cũng không thèm để ý sinh tử an nguy của người, ngươi rốt cuộc còn có lương tâm hay không?!”
Tiêu Hề Hề một lòng nhớ thương vịt nướng trong phòng bếp nhỏ, chỉ muốn nhanh chóng đem vị Bạch trắc phi mảnh mai trước mặt này tiễn đi, liền thản nhiên thừa nhận.
“Muội không có lương tâm.”
Bạch trắc phi: “…”
Tiêu Hề Hề: “Muội không phải người.”
Bạch trắc phi: “…”
Tiêu Hề Hề: “Muội tàn nhẫn lãnh khốc vô tình thấy chết mà không cứu.”
Bạch trắc phi: “…”
Tiêu Hề Hề: “Người như muội không xứng có được sủng ái của Thái Tử.”
Bạch trắc phi: “…”
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, ta đã tận hết sức lực mà tự nhận như vậy, tiểu tỷ tỷ ngươi nên cảm thấy mỹ mãn mà đi rồi chứ?
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên ba tiếng điểu kêu thanh thuý.
Bạch trắc phi như là không chịu nổi được nữa, hai mắt nhắm lại ngất đi.
Liễu Nhứ đại kinh thất sắc, cuống quít đỡ lấy nàng: “Nương nương!”
Bạch trắc phi dựa vào lồng ngực Liễu Nhứ, hôn mê bất tỉnh, vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc vào lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng thông báo.
“Thái Tử điện hạ giá lâm!”
Bảo Cầm trong lòng lộp bộp nhảy dựng, thầm kêu không ổn, Thái Tử sao lại tới đúng lúc này?
Nàng chạy nhanh theo Tiêu lương đệ đi ra cửa nghênh đón Thái Tử.
Lạc Thanh Hàn tiến vào Thanh Ca Điện, liền phát giác nơi này không khí có điểm bất thường.
Hắn nhìn Tiêu lương đệ, lại thấy thần sắc của nàng lộ ra vài phần lo âu.
“Nàng làm sao vậy? Thoạt nhìn trông như đang sốt ruột.”
Tiêu Hề Hề đúng sự thật trả lời:
“Trong phòng bếp còn đang nướng vịt, thiếp lo lắng vịt nướng thời gian dài sẽ cháy đen, đến lúc đó không thể ăn được nữa.”
Nàng vốn nghĩ đem Bạch trắc phi đuổi đi, nàng có thể đi nhấm nháp mỹ vị vịt nướng, ai biết Bạch trắc phi còn chưa đi, Thái Tử lại chạy tới.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.
Vịt nướng đến lúc nào mới có thể tới miệng nàng đây?!