Editor: Miacheg
Hạnh Nhi: “Người đã nhìn thấy cảnh tượng giết heo chưa? Đem trói bốn chân của heo lại, dao trắng đâm vào, dao đỏ đi ra. Tiếng kêu la hét thảm thiết cách mấy dặm đều có thể nghe được. Giết heo xong còn phải lấy máu, mổ bụng…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Tiêu Hề Hề ngắt lời nàng: “Ta tốt nhất vẫn là nên đi hầu hạ Thái Tử điện hạ.”
Làm heo quá thảm, nàng vẫn nên tiếp tục làm thê thiếp cho người ta.
Hạnh Nhi nhìn theo bóng lưng Tiêu Lương đệ rời đi.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy bóng lưng có Tiểu Lương đệ có chút tang thương.
Nàng lắc đầu, không tiếp tục nghĩ tới những thứ phức tạpđó nữa, yên tâm tiếp tục cho heo ăn.
Bảo Câm chất hành lý lên xe, cùng Tiêu Lương Đệ đi Lân Đức điện.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề tới lân đức điện, nơi này so với Thanh Ca Điện rộng hơn rất nhiều.
Đại cung nữ của Lân Đức Điện là Tuệ Tương, năm nay 22 tuổi, dung mạo xinh đẹp, nhưng lông mày lúc nào cũng cau lại, vẻ ngoài cứng nhắc.
Tuệ Tương sớm đã thu dọn phòng khách, khi nhìn thấy Tiêu Lương đệ đi tới, lập tức sai người chuyển hành lý của Tiêu Lương đệ vào.
“Tiểu chủ, Thái Tử điện hạ còn đang bệnh, không tiện cùng người chung chăn chung gối, cho nên cố ý an bài gian phòng khác cho người, người xem có hài lòng không? Nếu cần bổ sung hoặc thay đổi, người có thể trực tiếp nói với nô tỳ.”
Tiêu Hề Hề không có yêu cầu nào về chỗ ở, miễn là có thể ở là được.
Nàng nhìn Tuệ Tương, nhắc nhở.
“Ngươi phải cẩn thận lời nói với hành động, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Tuệ Tương thoáng vẻ bối rối, hoàn toàn không hiểu tại sao nàng lại nói vậy.
Tiêu Hề Hề không có giải thích, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
Tuệ Tương cau mày, cảm thấy Tiêu Lương đệ rất kỳ lạ.
“Điện hạ lúc này đang cùng Hình Bộ thượng thư nói chuyện, tạm thời không tiện gặp người, người ở đây nghỉ ngơi một chút, nếu có việc gì dặn dò một tiếng là được.”
Sau khi Tuệ Tương nói xong liền lui ra ngoài.
Tiêu Hề Hề chuyển đến Lân Đức Điện, chỉ dẫn theo Bảo Cầm.
Bảo Cầm lúc này đang chỉ đạo hai tiểu cung nữ thu dọn hành lý.
Nàng vừa làm vừa hỏi: “Vừa rồi tại sao tiểu chủ lại nói như vậy với Tuệ Tương? Người nhìn thấy cái gì sao?”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói: “Cô ấy có khả năng gặp hoạ vào thân, nguồn gốc tai hoạ này chính là từ miệng của cô ấy, nếu cô ấy có thể cẩn trọng trong lời nói và hành động của mình, nói ít làm nhiều, có lẽ có thể tránh được.”
Bảo Cầm mơ hồ: “Ồ.”
Tiêu Hề hề ban đầu muốn nghỉ ngơi, nhưng nàng đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
“Tiểu chủ, tỉnh tỉnh.”
Tiêu Hề Hề bị đánh thức, nàng mở mắt ra nhìn thấy Bảo Cầm đang đứng trước mặt nàng.
Bảo Cầm thúc giục: “Đừng ngủ nữa, điện hạ cho gọi người.”
“Ồ…”
Tiêu Hề Hề lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc choáng váng.
Đứng ở cửa, Tuệ Tương thấy một màn này, không khỏi cau mày, nàng không hài lòng với phong cách phóng túng của Tiêu Lương đệ.
Bảo Cầm đỡ Tiêu Lương đệ dây, sắp xếp lại trang phục và trang điểm cho nàng một cách nhanh chóng, sau khi xác nhận ngoại hình của nàng không có vấn đề gì, liền đỡ nàng ra cửa.
Sau khi ra ngoài mới biết, khoảng cách từ nơi này đến tẩm điện của Thái Tử rất xa.
Tiêu Lương đệ không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này, nàng có thể sống ở bất cứ nơi nào.
Bảo Cầm trong lòng có chút bất mãn.
Tiểu chủ nhà nàng là tới hầu hạ Thái Tử điện hạ, ở xa như vậy thì làm sao hầu hạ được Thái Tử?
Nàng cảm thấy sự sắp xếp này không phù hợp.
Nhưng các nàng là mới đến, chỗ đứng còn chưa vững, lúc này mà so đo việc này, họ sẽ cho rằng các nàng rất nhỏ mọn.