Trong Ngọc liên điện.
Bạch trắc phi ngồi quỳ trên đệm mềm, trước mặt là tách trà bày trên bàn thấp.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào tách trà, làm nổi bật thêm oánh bạch tinh tế.
Trần lương viện ngồi quỳ ở bên cạnh, thật cẩn thận mà nói.
“Tỷ tỷ có nghe được chuyện tối hôm qua ở tiệc mừng thọ chưa?”
Bạch trắc phi: “Chuyện gì?”
“Chính là chuyện Tiêu lương đệ trúng độc đó, nghe nói nàng ta nôn ra máu và rơi vào hôn mê, thiếu chút nữa là mất mạng, sau đó may mắn được thái y cứu trở về. Chậc, mệnh nàng ta cũng thật dài.”
Bạch trắc phi thở dài: “Tiêu lương đệ thật đáng thương, vô duyên vô cớ lại phải chịu đựng chuyện như vậy.”
Trần lương viện âm thầm bĩu môi, đóa bạch liên hoa này lại làm bộ làm tịch.
Trần lương viện thuần thục khen ngợi: “Tỷ tỷ người chính là quá thiện lương, muội cảm thấy đây đều là do Tiêu lương đệ tự tạo nghiệt, nếu không phải nàng ta câu dẫn thái tử điện hạ mang nàng đi tham gia tiệc mừng thọ, nàng ta cũng sẽ không trúng độc, tỷ tỷ người không cần đồng cảm với nàng ta.”
Bạch trắc phi ôn nhu mà cảm khái: “Dù sao cũng là tỷ muội, nàng ấy gặp phải loại chuyện này, ta sao có thể ngồi yên không chú ý đến? Theo lý mà nói ta phải đi thăm Tiêu lương đệ, khổ nỗi thân thể không gắng gượng được, hai ngày này vẫn luôn không quá thoải mái, muội muội nếu có rảnh, có thể thay ta đi Thanh Ca Điện vấn an Tiêu lương đệ một chút được không?”
Trần lương viện chính là chờ nàng nói những lời này, nhanh nhẹn đáp.
“Hảo a, muội gần đây vừa lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, để muội đi xem nàng ta thế nào.”
“Vậy làm phiền muội muội.”
Trần lương viện rời khỏi Ngọc liên điện, vừa đi, trong lòng vừa tính toán.
Nàng vốn là muốn nương vào Bạch trắc phi, ở chỗ Đông Cung này đứng vững chân.
Bạch trắc phi bệnh tật ốm yếu, đãi nhân ôn hòa, nhìn quả thực tính tình rất tốt. Nhưng ở bên nàng ta lâu vậy rồi, Trần lương viện phát hiện nữ nhân này chính là một đóa bạch liên hoa, nhu nhược chỉ là nàng cố ý ngụy trang, biểu hiện toàn giả dối, thực tế tâm tư nàng ta thâm trầm hơn ai khác.
Nàng đối với sự nịnh hót lấy lòng của Trần lương viện luôn bày ra vẻ ưng thuận, nhưng cuối cùng Trần lương viện cũng chẳng vớt vát được chút ích lợi gì.
Rõ ràng Trần lương viện vào cung sớm hơn Tiêu lương đệ, nhưng Tiêu lương đệ đã có thể khiến Thái Tử mang nàng ta tham gia tiệc mừng thọ, còn nàng muốn thấy Thái Tử thôi đã vô cùng khó khăn.
Cứ tiếp diễn như vậy, thái tử điện hạ sớm muộn sẽ hoàn toàn đem nàng chìm vào quên lãng.
Nàng tự nhận tướng mạo tài năng không thể so bì với các nữ nhân trong cung, nhưng nàng không cam lòng mình lại bị người ta quên đi như vậy.
Nàng muốn tranh sủng, nàng phải làm người trên vạn người!
Nếu Bạch trắc phi không đến giúp nàng, thì nàng tự mình nghĩ cách!
Tiêu Hề Hề ở trên giường nằm bất động suốt một buổi sáng.
Đến tận giữa trưa, nàng mới dậy ăn bữa cơm, sau đó đi hậu viện tản bộ tiêu thực, thuận tiện thưởng thức một màn bá đạo tổng tài gà trống cùng hậu cung của nó.
Tiêu Hề Hề: “Ta thấy con gà mái kia giống như không chuyển động, có phải là nó sinh bệnh không?”
Bảo Cầm: “Hay để nô tì gọi thú y đến khám cho nó xem sao?”
“Không cần, trực tiếp đem nó hầm đi, vừa lúc cho ta bồi bổ thân thể.”
“…”
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Bảo Cầm mặt không biểu cảm: “Hiện tại thân thể người còn tương đối yếu, dạ dày tiêu hóa kém, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”
Tiêu Hề Hề không chịu nhận thua: “Coi như ta không thể ăn gà, nhưng còn phải bày lên cho Thái Tử ăn chứ, ngài ấy đêm nay không phải muốn tới chỗ chúng ta dùng bữa hay sao, chúng ta mồ gà chiêu đãi một chút, ngài ấy nếu thấy ăn ngon……”
Bảo Cầm mắt sáng rực lên: “Ngài nếu cảm thấy ăn ngon, về sau sẽ lại đến Thanh Ca Điện!”
“Không, ngài nếu là cảm thấy ăn ngon, sẽ cho phép chúng ta mở rộng chuồng gà, nuôi càng nhiều gà vịt, ta đây về sau mỗi ngày đều có thể ăn gà, há há há!”
“…”
Bảo Cầm yên lặng mà tự tát mình một cái.
Ta thật khờ.
Ta như thế nào lại nghĩ chủ tử đang nghĩ cách để tranh sủng chứ?
Tuy rằng trong lòng tuyệt vọng, Bảo Cầm vẫn xách theo con gà mái “yếu ớt” kia đi vào phòng bếp nhỏ.