Tiêu Hề Hề bị mắng, không dám lên tiếng.
Nàng cắn lấy khăn tay, mắt trông mong nhìn Thái Tử ăn canh.
Lạc Thanh Hàn uống xong một bát, liền đặt bát xuống, nói ăn cũng được.
Tiêu Hề Hề nói: “Còn dư lại rất nhiều, điện hạ không ăn sao?”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt: “Thưởng cho nàng.”
Tiêu Hề Hề hai mắt sáng lên.
“Đa tạ điện hạ!”
Nàng lúc đi chỉ mang theo một cái bát nhỏ, nay đã bị Lạc Thanh Hàn dùng, nàng không chờ người hầu đi lấy cái bát khác, trực tiếp ôm nồi gốm bê lên uống.
Bảo Cầm che mặt lại, không đành lòng nhìn.
Chủ tử nhà nàng thật sự hơn người!
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Hề Hề sẽ hành động uy vũ như vậy.
Hắn nhìn đến ngây người.
Hắn trước kia chỉ thấy người ta ôm bình uống rượu, còn chưa từng gặp người ôm nồi gốm uống canh bao giờ.
Vì canh không thể quá nóng làm bỏng Thái Tử, lúc nấu xong phải để nguội một chút mới đổ vào trong nồi gốm, Tiêu Hề Hề uống trực tiếp như vậy không cần lo lắng bị phỏng.
Nàng mau chóng đem canh uống hết, sau đó quay đầu nhìn Bảo Cầm nói.
“Đi lấy giúp ta đôi đũa lại đây.”
Nàng uống hết, nồi gốm còn dư lại nhiều thịt vịt. Phải ăn sạch, không được lãng phí!
Bảo Cầm không dám nhìn biểu tình lúc này của Thái Tử, liền cúi đầu bước nhanh ra ngoài, trong lòng hận không tự đào hố chôn mình.
Nếu sớm biết chủ tử nhà nàng có khả năng làm ra chuyện đến mức này, đánh chết nàng cũng không dám xúi giục nàng ấy đưa canh cho Thái Tử.
Đây mà là đưa canh ư? Chính là tự đi tìm đường chết!
Lạc Thanh Hàn mặt vô biểu tình mà nhìn nữ nhân trước mặt.
“Nàng lúc trưa ăn không no sao?”
Tiêu Hề Hề liếm trên nước canh còn sót lại, thành thật trả lời: “Ăn no rồi ạ.”
“Vậy sao hiện tại còn có thể uống nhiều canh vịt như vậy?”
Tiêu Hề Hề biện giải đúng lý hợp tình: “Giữa trưa là giữa trưa, hiện tại là hiện tại, giữa trưa ăn no không có nghĩa thiếp hiện tại không đói bụng, lại nói hiện tại ăn nhiều, không nghĩa buổi tối thiếp không cần ăn.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh: “Nàng phân chia rất rõ ràng.”
“Đó là tất nhiên, thiếp đối với chuyện khác không để ý, duy chỉ có chuyện ăn uống là phá lệ để bụng.”
Bảo Cầm cầm một bộ chén đũa sạch sẽ trở lại.
Tiêu Hề Hề gắp thịt vịt trong nồi gốm bỏ vào miệng, ăn đến mỹ mãn, bộ dáng chuyên chú vui vẻ, dường như là ăn tuyệt thế mỹ vị.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng ăn, lại nổi lên cảm giác muốn nếm thử.
Hắn hỏi: “Thịt vịt ăn ngon không?”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu: “Rất ngon ạ!”
“Cho ta nếm thử.”
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, trực tiếp gắp một miếng thịt trong bát, đưa đến trước miệng hắn.
Bảo Cầm vội vàng lên tiếng muốn ngăn trở: “Tiểu chủ, đừng…”
Đôi đũa kia Tiêu lương đệ đã dùng qua, dính nước miếng của nàng, sao có thể gắp đồ ăn cho Thái Tử? Hơn nữa còn là trực tiếp đưa đến trước miệng Thái Tử, đây quả thực không theo quy củ, nếu như người khác nhìn thấy, Tiêu lương đệ khẳng định sẽ bị giáo huấn.
Nhưng Bảo Cầm nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Thái Tử bình tĩnh mà há miệng, cắn lấy miếng thịt vịt kia.
Bảo Cầm nghẹn họng.
Nửa câu sau định nói bị nàng khó nhọc nuốt trở vào.
Nàng yên lặng mà ngậm chặt miệng, nghĩ thầm mình thật là lo chuyện bao đồng!
Lạc Thanh Hàn ăn thịt vịt, lại không thấy ăn ngon như trong dự đoán.
Hắn từ chối miếng thịt thứ hai mà Tiêu Hề Hề đưa qua, nâng chung trà lên, ưu nhã mà phẩm trà.
Hương trà xua tan vị thịt vịt trong miệng, khiến tâm tình hắn bình tĩnh trở lại.
Hắn nhìn Tiêu Hề Hề ăn, nghĩ thầm, hắn không phải thích ăn thịt, mà là thích nhìn nàng ăn thịt.
Cảm giác thỏa mãn đơn giản mà thuần túy, khiến hắn thấy thực thoải mái.
Thấy nàng ăn đã gần xong, hắn mới giống như lơ đãng hỏi.
“Nàng vừa rồi có gặp cha không?”