Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng - Đại Quả Lạp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ba người đều giật mình.

Tại sao tới nhanh như vậy?

Dựa theo dự tính của bọn họ, thái tử hai ngày nữa mới đến nơi chứ!

Huyện thừa hỏi lại: “Thực sự là thái tử xa giá?”

Nha dịch quệt mồ hôi trên mặt, thở gấp nói: “Nhiều người như vậy, đội ngũ kéo dài trùng trùng, dọa đám nạn dân tụ tập ở cửa thành chạy tứ tán, còn có người tiến lên kêu cửa, nói là Thái Tử Điện Hạ tới, bảo chúng ta nhanh chóng ra khỏi thành đón tiếp.”

Kim Điển Sử vỗ đùi: “Vậy còn chờ gì nữa? Mau mở cửa thành tiếp giá!”

Bọn họ không dám trì hoãn, lưu lại một ít người tiếp tục canh giữ ở đây, những người khác thì vội vã chạy tới nghênh đón thái tử.

Cửa thành chầm chậm mở ra.

Huyện thừa hít sâu một hơi, mang theo một đám quan lại cùng bộ khoái nha dịch nhanh chân đi ra, quỳ xuống dập đầu, hô to thái tử vạn tuế!

Triệu Hiền một thân nhung trang cưỡi ngựa tiến lên, từ trên cao nhìn xuống bọn hắn.

“Vì sao lâu như vậy mới mở cửa thành?”

Huyện thừa vội nói: “Trong thành xảy ra chút việc, chậm trễ giờ mở cửa thành, là hạ quan không còn cách nào, mong tướng quân thứ tội.”

Ánh mắt Triệu Hiền lần lượt lướt qua trên người bọn họ, nhíu mày hỏi:

“Sao không thấy Dương Huyện lệnh đâu?”

Huyện thừa nói lắp bắp mãi không ra được câu trả lời.

Những người khác đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.

Triệu Hiền phát giác được sự tình bất thường, trầm giọng truy vấn:

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhanh chóng bẩm báo!”

Huyện thừa bị dọa phát run, biết chuyện này là không giấu được, chỉ có thể nói thật.

“Hồi bẩm tướng quân, Dương Huyện lệnh bị kẻ xấu bắt cóc!”

Triệu Hiền thần sắc càng lúc càng nghiêm lại: “Kẻ nào dám bắt cóc mệnh quan triều đình?”

“Đó là một đám người lạ, bọn hắn ỷ võ công cao cường, cố ý đả thương nha dịch cùng bộ khoái, còn bắt trói Dương Huyện lệnh đi, quả thực là to gan lớn mật, chết chưa hết tội! Bất đắc dĩ chúng thần thân thủ có hạn, lại lo cho an nguy của Dương Huyện lệnh, không dám cùng bọn hắn cứng đối cứng, khẩn cầu tướng quân xuất thủ tương trợ, giúp chúng thần cứu Dương Huyện lệnh.”

Nói xong, Huyện thừa dập đầu một cái, quỳ sát người xuống đất.

Các quan lại khác thấy thế, cũng đều nhao nhao dập đầu cầu khẩn Triệu Hiền.

Triệu Hiền trầm giọng nói: “Trước hết để chúng ta vào thành, thu xếp ổn thỏa cho Thái Tử Điện Hạ xong, ta đến giúp các ngươi đuổi bắt bọn cướp.”

Bọn Huyện thừa mừng rỡ: “Đa tạ Tướng quân!”

Xa giá hơn hai ngàn người chậm chạp tiến vào trong thành, nhìn thật sự uy vũ.

Dân chúng trong thành nhao nhao ra khỏi cửa, đứng tại hai bên đường phố vây xem.

Rất nhiều người đều rướn cổ lên nhìn xa giá thái tử, bọn họ muốn biết Thái Tử Điện Hạ là người như thế nào? Có phải cao quý như người ta thường nói không?

Nhưng mà xa giá thái tử bốn phía đều được canh gác cẩn mật, cửa sổ xe cũng che lại vô cùng kín kẽ, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy trong xe như nào.

Dân chúng ngó dài cổ, cũng không nhìn thấy thái tử.

Hành cung cho Thái tử đã được tu sửa, nhưng vẫn chưa thực sự hoàn thiện.

Dựa theo kế hoạch của đám người Dương Huyện lệnh, dự định tranh thủ mấy ngày cuối cùng này làm xong, chờ thái tử đến là có thể thuận lợi vào ở.

Không ngờ giữa chừng sinh biến cố, không chỉ có Dương Huyện lệnh bị bắt trói, xa giá thái tử còn đến sớm những hai ngày.

Chưa sửa xong hành cung nên người chưa thể ở.

Huyện thừa vội vàng sai người dọn dẹp huyện nha cho thái tử.

Triệu Hiền lại nói: “Không cần làm vậy, Thái Tử Điện Hạ không ở huyện nha, đưa bọn ta đến dịch trạm.”

Huyện thừa gấp gáp: “Dịch trạm ở đây cũ nát, sao có thể để Thái Tử Điện Hạ tới đó?”

Triệu Hiền lạnh lùng nói: “Đây là ý của điện hạ, ngươi có ý kiến?”

Huyện thừa cũng không dám nói gì thêm, hậm hực đưa bọn họ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK