Trông thấy Tiêu lương đệ vui sướng chạy đi, Bạch trắc phi cảm thấy ngực lại bắt đầu đau.
Nàng phí tâm phí lực diễn một hồi như vậy, kết quả Thái Tử cũng chỉ hỏi Tiêu lương đệ mấy câu, hỏi xong liền thả Tiêu lương đệ đi, từ đầu tới cuối đừng nói là trách phạt, ngay cả nặng lời cũng không có.
Rốt cuộc vì gì chứ?!
Bạch trắc phi càng nghĩ càng giận, nhịn không được mà nhỏ giọng khóc nức nở, thân mình mảnh mai run rẩy càng thêm lợi hại.
Lạc Thanh Hàn mắt lạnh nhìn nàng: “Để ta cho người đưa nàng trở về.”
Bạch trắc phi gian nan ngồi dậy, nức nở nói: “Thiếp có phải đã khiến người tức giận hay không?”
“Không có.”
“Hức hức, thiếp biết mình không nên tới tìm Tiêu lương đệ, nhưng thiếp thật sự lo lắng cho điện hạ! Phương nam đường xá xa xôi, vô cùng hung hiểm, người nếu gặp bất trắc gì, thiếp phải sống sao đây?”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói:
“Nàng yên tâm, nếu ta chết, nàng sẽ được tuẫn táng theo ta, không cần lo lắng nên sống tiếp như thế nào.”
Bạch trắc phi nghẹn họng.
Nàng ngay lập tức khóc lớn thêm, nước mắt ướt đẫm gò má, khuôn mặt nhỏ tái nhợt càng khiến người khác thương tiếc.
“Thiếp là phi tần của điện hạ, được tuẫn táng cùng điện hạ, thiếp cũng cam tâm tình nguyện, thiếp chỉ là không muốn Thái Tử tuổi còn trẻ đã tao ngộ bất trắc. Cầu xin người, đừng đi phương nam, có được không?”
Dứt lời, nàng vươn đôi tay tinh tế trắng nõn, nhẹ nhàng giữ chặt tay áo Thái Tử, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Lạc Thanh Hàn trực tiếp gạt tay nàng ra, lạnh lùng hỏi:
“Nàng tựa hồ đã quên thân phận của chính mình, chỉ là một trắc phi nhỏ bé, có tư cách gì mà quyết định giúp ta?”
Bạch trắc phi cứng đờ người.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:
“Hay là, nàng cảm thấy mình đã lợi hại tới mức nói gì ta cũng phải nghe theo?”
Bạch trắc phi chân tay bủn rủn, mồ hôi lạnh tầng tầng chảy ra.
Nàng thậm chí còn không dám khóc, nước mắt trên mặt dần dần khô lạnh.
Liễu Nhứ nhìn Bạch trắc phi run bần bật rồi lại không dám nói lời nào, đã đau lòng lại sốt ruột, dưới tình thế cấp bách quên tôn ti lễ nghi, thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ hiểu lầm rồi, Bạch trắc phi chưa từng có ý đại nghịch bất đạo như thế, Bạch trắc phi chỉ là quá lo lắng cho điện hạ, vì quan tâm nên bị rối loạn, mới bảo ngài từ bỏ ý định nam hạ.”
Lạc Thanh Hàn một cái liếc mắt nhìn Liễu Nhứ cũng không, nhàn nhạt nói: “Vả miệng.”
Liễu Nhứ lập tức bị dọa đến choáng váng.
Lập tức có hai ma ma lực lưỡng đi lên, đè lên bả vai Liễu Nhứ, bắt đầu tát liên tục.
Thực mau hai bên mặt Liễu Nhứ liền sưng đỏ lên.
Bạch trắc phi không đành lòng xem, quay đầu nhìn về phía khác.
Liên tiếp đánh mười mấy cái, đến khi Liễu Nhứ bị đánh đến khóe miệng đổ máu, Lạc Thanh Hàn lúc này mới nâng tay.
Hai ma ma buông Liễu Nhứ ra.
Liễu Nhứ lúc này đã hoàn toàn bị đánh đến ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần trở lại, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ có thể quỳ rạp trên đất, thân thể không kìm được mà run run.
Bạch trắc phi trong lòng rất rõ ràng, Thái Tử là cố ý trách phạt Liễu Nhứ, hắn muốn cảnh cáo nàng nên an phận thủ thường, không cần động vào những chuyện không nên có tâm tư.
Cũng bởi vì hiểu rõ điểm này, Bạch trắc phi mới càng thêm ủy khuất.
Nàng thật tình vì an toàn của Thái Tử mà suy nghĩ, vì sao Thái Tử lại không hiểu nàng?!
Nàng cơ hồ dùng hết sức lực, mới nhịn xuống không cho nước mắt lần thứ hai rơi xuống.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói:
“Thường Hỉ, an bài người đưa Bạch trắc phi trở về nghỉ ngơi cho tốt, đừng để nàng chạy loạn mọi nơi trước khi khoẻ lên.”
“Dạ.”
Thường công công gọi tới một ma ma thân thể khoẻ mạnh, đỡ Bạch trắc phi đi ra ngoài, lên kiệu liễn đưa về Ngọc Liên điện.