Tiêu Hề Hề nảy ra một ý: “Nếu Thái Tử điện hạ thật sự không muốn cưới Thái Tử Phi, không bằng thử biện pháp khác?”
Lạc Thanh Hàn: “Nàng có biện pháp nào?”
“Giả bệnh á, chỉ cần ngài bị bệnh thì ngài không cần tham gia buổi yến hội gì gì đó.”
Tiêu Hề Hề dứt lời liền đứng lên.
Nàng lon ton chạy đến trước mặt hắn, từ trong tay áo lấy một bình sứ nhỏ tinh xảo.
“Đây là đan hư nhược do sư phụ thần thiếp luyện nên, ăn vào khiến thân thể bày ra vẻ suy yếu, thoạt nhìn giống như là sinh bệnh. Mỗi viên đan dược có thể duy trì mười hai canh giờ, chờ thuốc hết tác dụng, ngài có thể khỏe mạnh trở lại, tuyệt đối an toàn không có tác dụng phụ.”
Lạc Thanh Hàn nhận lấy bình sứ, ra một viên đan dược.
Đan dược màu nâu thẫm, một viên rất nhỏ, nhìn từ ngoài, so với viên đan bình thường không có gì khác nhau.
Tiêu Hề Hề nói: “Ngài chỉ cần ăn một viên trước yến hội là được, thiếp không tin bọn họ còn có thể không màng đến sức khỏe của ngài, một hai phải ngài kéo người bệnh là ngài đi tham dự.”
Lạc Thanh Hàn: “Nàng nghĩ sự tình quá đơn giản, dù ta sinh bệnh không thể tham gia Quần Phương Yến, bọn họ cũng có thể thay ta chọn lựa Thái Tử Phi.”
Tiêu Hề Hề mở to hai mắt: “Bọn họ không cần hỏi ý kiến của ngài sao?”
“Bọn họ vốn không để tâm ý kiến của ta, ta đi tham gia Quần Phương Yến cũng bất quá chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng người quyết định không phải là ta, ta có thể không tham dự Quần Phương Yến hay không cũng không quan trọng.”
Tiêu Hề Hề cụp mắt: “Nếu đã vậy, ngài vừa rồi còn hỏi thiếp có nguyện ý làm Thái Tử Phi hay không. Dựa theo ngài cách nói, dù thiếp đáp ứng, ngài cũng không được chủ ý quyết định.”
Lạc Thanh Hàn lạnh băng nói: “Ta chỉ hỏi chơi nàng thôi.”
Tiêu Hề Hề: “…”
Thái Tử điện hạ ác quá ác, lại trêu đùa người khác như vậy.
May là nàng vừa rồi không đồng ý, bằng không đã bị chơi một vố.
Lạc Thanh Hàn cầm lên một viên đan, ý vị thâm trường nói: “Tuy rằng chủ ý của nàng nhiều lỗ hổng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đáng khen.”
Hắn khẽ hé môi, nuốt xuống viên đan.
Tiêu Hề Hề mở to hai mắt: “Ngài sao đã uống luôn rồi?”
Lạc Thanh Hàn thu bình sứ vào trong tay áo, nhàn nhạt nói: “Nếu sắp đến Quần Phương Yến mới sinh bệnh, thời gian quá vừa vặn, sẽ bị người hoài nghi, nếu muốn giả bệnh, phải bệnh từ giờ trở đi.”
Tiêu Hề Hề nhẩm tính trên ngón tay.
“Từ giờ đến Quần Phương Yến còn có non nửa tháng, ngài muốn giả bệnh lâu như vậy sao?”
“Ừ.”
Dựa theo lời nói của Tiêu Hề Hề, chỉ cần dùng vào một viên đan, thân thể sẽ trở nên suy yếu, thoạt nhìn giống như là sinh bệnh nặng, dù thái y tới tra cũng không tìm ra được nguyên do.
Nhưng qua nhiều biến cố, Lạc Thanh Hàn hiểu rằng, dù làm bất cứ chuyện gì cũng không nên chủ quan.
Đêm hôm đó, nhân lúc mọi người đi ngủ, hắn xuống giường, lặng yên mở cửa sổ, chỉ mặc áo ngủ đơn bạc, an tĩnh chịu trận gió từ bên ngoài.
Hiện tại đã là mùa thu.
Ban ngày dù ấm áp, ban đêm lại thực sự rất lạnh, gió thổi bên người lạnh căm căm.
Hắn dùng đan, thân thể vốn đã suy yếu, hơn nữa chịu gió lạnh nửa đêm, không có gì bất ngờ khi thân thể bắt đầu cảm thấy không khoẻ.
Ngày kế thiết triều, thân là Thái Tử, Lạc Thanh Hàn lại vắng mặt.
Bởi vì hắn bị bệnh.
Thái Tử sinh bệnh không phải chuyện nhỏ.
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu, Thái Hậu đều phái người tới Đông Cung vấn an Thái Tử, Thái Y Viện ba vị lớn tuổi có y thuật cao siêu cũng tề tụ Đông Cung.
Bạch trắc phi với Trần lương viện, Triệu mỹ nhân cùng chúng phi tần nghe nói Thái Tử sinh bệnh, lòng nóng như lửa đốt, gấp gáp chạy đến Lân Đức điện.