Editor: Miacheg
Lạc Thanh Hàn rũ mắt: “Chuyện đó đã xảy ra lâu, nhi thần đã không còn nhớ rõ.”
Hoàng Đế cười nói: “Lúc con gặp nó chỉ mới vài tuổi, đã hơn mười năm, không nhớ rõ cũng là điều bình thường. Thập tiểu thư Tần gia kia cũng tốt, nhưng tích cách hơi mềm yếu, làm tiểu thiếp thì không sao, nhưng xét cho cùng thì trở thành Thái Tử Phi thì vẫn thiếu chút khí chất.”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu không nói.
Chuyện liên quan đến thanh danh của các cô nương chưa chồng mà tuỳ tiện bình luận thì thực không tốt, bởi vì bất luận hắn nói tốt hay xấu đều sẽ trở nên phiền toái.
Hoàng Đế cũng biết việc này nên không ép hắn.
Hoàng Đế tiếp tục nói: “Thật ra, Tam tiểu thư nhà Cảnh thái phó, Ngũ tiểu thư nhà Đoan Quốc công, cũng là một trong những người không tệ. Tam tiểu thư học thức cao, đoan trang, hào phóng, Đoan Ngũ tiểu thư hiền lương thục đức, xinh đẹp, một trong hai người này gả cho con, đều sẽ là trợ thủ cho con.”
Cho dù đó là Cảnh thái phó hoặc Đoan Quốc công, họ đều là những người bảo vệ hoàng thất kiên định không bao giờ thay đổi.
Điều quan trọng nhất là hai người này nhìn bề ngoài thì tốt, nhưng thực chất trong tay không có quyền lực, chỉ làm cái bóng mà thôi.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói: “Có thể khiến phụ hoàng xem trọng, nhất định là rất tốt.”
Hoàng Đế nhắc nhở: “Còn hơn nửa tháng nữa là đến Quần Phương yến, con trở về suy nghĩ kỹ đi, sắc lập Thái Tử Phi không phải việc nhỏ, cần phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Nhi thần nghe theo sự dạy bảo của phụ hoàng.”
Phụ tử hai người tuỳ tiện nói thêm vài câu, Hoàng Đế mới thả Thái Tử đi.
Đi ra khỏi Nghị Sự Điện, Lạc Thanh Hàn lập tức nhìn thấy Nhiếp Trường Bình đang đứng đợi ở bên ngoài.
Hôm nay Nhiếp Trường Bình mặc một chiếc áo choàng gấm màu chàm, thắt lưng ngọc bích, chân đi ủng đen, làm cho người khác cảm giác hơi giống một tên công tử suốt ngày lang thang, chơi bời lêu lổng.
Hắn tiến lên hành lễ: “Thái Tử điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi sao còn chưa đi?”
Chỉ liếc mắt một cái, Nhiếp Trường Bình liền cảm giác được Thái Tử điện hạ giờ phút này tâm tình không tốt, vội vàng thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói.
“Ta có chút việc muốn nói với Ngài.”
Đã có lời muốn nói, Lạc Thanh Hàn không lên xe, cùng Nhiếp Trường Bình đi bộ trở về Đông Cung.
Nhiếp Trường Bình đi sau nửa bước, vừa đi vừa nói: “Bốn tên xác chết lúc trước chúng ta bắt được còn nhốt lại, điện hạ tính toán xử trí như thế nào?”
Lạc Thanh Hàn nói: “Tiếp tục nhốt lại, tạm thời không nên manh động”
“Không phải điện hạ muốn giao bọn họ cho Hoàng Thượng sao? Đây là cơ hội tốt để loại bỏ Đại hoàng tử.”
Lạc Thanh Hàn đúng là ban đầu muốn giao chúng cho phụ hoàng, nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với phụ hoàng, cho dù phụ hoàng đã biết việc này, cũng sẽ không xử lí Lạc Dạ Thần, cùng lắm đem hắn giam cầm vài năm, khi chờ sự việc này chìm xuống, lại tìm lý do đem hắn thả ra.
Hình phạt nhẹ như vậy thì có tác dụng gì?
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Coi như loại bỏ Đại hoàng huynh, vẫn còn Nhị hoàng huynh, Tứ hoàng đệ, Ngũ đệ, Lục đệ… Huynh đệ nhiều như thế, ta chẳng lẽ phải loại bỏ từng người sao?” (Miacheg: đẻ cho đẫy vào xong bh chúng nó đánh nhau:))))))
Nhiếp Trường Bình không biết nên nói như thế nào.
Lạc Thanh Hàn: “Kẻ địch của ta rất nhiều, nếu muốn đối phó từng người, ta cả đời này không cần phải làm việc gì nữa rồi.”. 𝘛𝘳uyệ𝒏 hay? 𝘛ì𝒎 𝒏gay 𝑡𝘳a𝒏g chí𝒏h — 𝘛RÙ𝘔 𝘛RUYỆN.VN —
Nhiếp Trường Bình: “Điện Hạ nói đúng.”
“Mục đích việc giữ những xác chết đó lại là để kiềm chế Đại hoàng huynh. Đại hoàng huynh tuy bề ngoài hung dữ, nhưng thật ra rất nhát gan. Có lẽ huynh ấy đoán được xác chết rơi vào tay ta rồi, nhất định sẽ khiếp sợ muốn chết, huynh ấy càng sợ hãi, đối với chúng ta càng có lợi.”