Lạc Thanh Hàn cự tuyệt tiệc chiêu đãi của huyện lệnh, trực tiếp đi đến trạm dịch.
Phòng trong trạm dịch hữu hạn, ở không được quá nhiều người, thị vệ cùng bọn thái giám chỉ có thể ở bên ngoài dựng trại đóng quân.
Ban đêm.
Lạc Thanh Hàn ở trong phòng cùng mọi người thương nghị hành trình kế tiếp.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ đi dọc theo sông Di Giang tới nam hạ.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại định sửa đổi kế hoạch.
“Ta định từ bỏ xe ngựa, đi thuyền nam hạ, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.”
Thiếu phó vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng chúng ta nhân số quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không thể gom đủ nhiều thuyền như vậy ạ.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: “Cho nên ta chuẩn bị chia làm hai đường, các ngươi cưỡi xe ngựa tiếp tục dọc theo sông Dặc Giang đi xuống hướng nam, ta cải trang giả dạng lặng lẽ đi thuyền, chờ tới rồi quận Kinh Châu chúng ta gặp lại.”
Mọi người đại kinh thất sắc, cùng kêu lên: “Ngàn vạn lần không thể!”
Lạc Thanh Hàn hiển nhiên đối với phản ứng này chả bọn họ sớm đã đoán trước, cũng không giải thích nhiều, liền an tĩnh nghe Thiếu phó cùng Thiếu bảo thay phiên khuyên can hắn, lăn qua lộn lại đều là những từ đó, kiên trì không cho hắn đơn độc hành động.
Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình đứng cạnh Thái Tử, một mặt hắn cảm thấy đi theo đại đội thật nhàm chán, vẫn là đơn độc hành động thú vị hơn, mặt khác là bởi vì hắn thật sự không muốn cưỡi ngựa nữa!
Hắn đã cưỡi ngựa suốt một tháng, đùi với mông đều bị trầy da, xuất huyết, đau đến muốn mệnh.
Hắn trước kia hai chân dài thẳng tắp, bởi vì ngày ngày cưỡi ngựa, đều bị tra tấn thành chân vòng kiềng!
Ngẫm lại thấy chua xót không thôi.
Hắn đời này đều không nghĩ cưỡi ngựa nữa!
Nhiếp Trường Bình trong lòng tràn đầy khát vọng mãnh liệt muốn đi thuyền, thấy Thiếu phó cùng Thiếu bảo không đồng ý, lập tức đối chọi với bọn họ.
Hai bên một phen đấu khẩu, không ai nhường ai, chiến đấu kịch liệt.
Triệu Hiền làm võ quan, loại việc này không dám nhiều lời, hắn chỉ yên lặng mà đứng ở bên cạnh nghe.
Cùng hắn xem trận cãi nhau, còn có Thường công công cùng Tiêu Hề Hề.
Thường công công mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trông như một thầy sư.
Còn Tiêu Hề Hề thì…
Nàng đang ngủ gà ngủ gật.
Không sai, nàng chính là đứng ngủ gà ngủ gật!
Thường công công thoáng nhìn nàng đứng ngủ, thật sự là bội phục sát đất.
Hắn chưa từng gặp qua người có thể đứng ngủ!
May là nàng thân phận đặc thù, Thường công công không thể quản giáo, cũng chỉ có thể thấy như không thấy.
Nếu đổi là tiểu thái giám bình thường khác, thời điểm phụng dưỡng Thái Tử dám ngủ gà ngủ gật, Thường công công thế nào cũng phải giáo huấn hắn một trận!
Đến khi hai bên ồn ào đến mức miệng lưỡi khô khốc, thanh âm khàn đu, Lạc Thanh Hàn mới lần thứ hai mở miệng.
“Nếu các ngươi không muốn, vậy thì thôi.”
*Nội tâm anh Hàn: zừa lòng các người chưa =)))
Mọi người đều thực ngoài ý muốn.
Bọn họ còn tưởng rằng Thái Tử sẽ kiên quyết đến cùng, không nghĩ hắn thỏa hiệp nhanh như vậy.
Thiếu phó cùng Thiếu bảo sợ Thái Tử đổi ý, chặn lại nói: “Thái Tử điện hạ có thể nghĩ thông suốt là thật tốt, thời gian không còn sớm, điện hạ nghỉ ngơi, thần xin cáo lui.”
Nói xong bọn họ liền nhanh chóng trốn đi.
Triệu Hiền ngay sau đó cũng cáo từ rời đi.
Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình không chịu đi, tức giận bất bình nói: “Thái Tử điện hạ, ngài như thế nào lại thỏa hiệp? Ngài chính là Thái Tử, lời ngài nói, bọn họ không muốn cũng phải nghe theo!”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Ta đu cưỡng bách bọn họ cúi đầu thỏa hiệp, bọn họ trong lòng chung quy vẫn không phục, chỉ có làm cho bọn họ chính mắt nhận thấy phân chia nhau hành động là tất yếu, bọn họ mới có thể tâm phục khẩu phục.”
Nhiếp Trường Bình tò mò: “Điện hạ chẳng lẽ có tính toán gì khác sao?”
“Thực mau ngươi sẽ biết.”