Editor: Robinson
Tiêu lương đệ cùng Bảo Cầm trở về chỗ ở.
Bảo Cầm đun nước ấm hầu hạ Tiêu lương đệ rửa mặt, tận tình khuyên nhủ.
“Người về sau ăn ít một chút, nếu mập lên thì làm sao bây giờ? Người chính là phi tần của Thái Tử, nếu quá béo, còn tranh sủng như nào được?”
Tiêu Hề Hề cười đắc ý: “Ngươi yên tâm, thể trạng ta không béo lên được, dù cho ăn nhiều hay ít cũng đều sẽ không béo.”
Bảo Cầm bán tín bán nghi: “Thần kỳ như vậy sao ạ?”
“Ngươi nhìn xem mỗi bữa ta ăn nhiều như vậy mà một chút ta cũng không mập lên.”
Bảo Cầm nghĩ đi nghĩ lại thì thấy quả thực đúng như vậy, tiểu chủ mỗi bữa đều phải ăn thịt, lượng cơm ăn cũng rất lớn, cũng không thấy nàng béo phì, nhiều lắm cũng chỉ là trên mặt có nét phúng phính của trẻ con, nhìn còn rất đáng yêu.
Bảo Cầm lại nói: “Dù không mập lên, người cũng phải khắc chế ăn một chút, đặc biệt là ở trước mặt Thái Tử, người ăn nhiều như vậy sẽ lưu lại cho Thái Tử ấn tượng không tốt. Người nếu thật sự muốn ăn, chúng ta có thể lén lút ăn, đừng để Thái Tử nhìn được.”
Tiêu Hề Hề suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Ừm, được rồi.”
Đối với nàng mà nói, chỉ cần ăn ngon là được, dù ăn ở đâu cũng đều giống nhau.
Bảo Cầm giúp nàng gỡ tóc ra, vừa làm vừa nói: “Còn có chuyện này, ngày mai người đến nói với Thái Tử điện hạ một chút.”
“Chuyện gì?”
“Nơi này cách tẩm điện của Thái Tử quá xa, người giữa trưa muốn trở về ngủ ngủ còn phải đi một đoạn đường rất dài, như vậy không thuận tiện cho lắm, người tìm cơ hội cùng Thái Tử điện hạ nói nói chuyện này, để điện hạ đổi cho người một chỗ gần hơn.”
Tiêu Hề Hề đối với việc nhỏ này không để ý lắm, nếu Bảo Cầm nói vậy thì nàng cũng đáp ứng.
“Ừm, ngày mai ta sẽ nói với Thái Tử nói chuyện này.”
Nàng dừng một chút lại nói.
“Đúng rồi, ngày mai ngươi làm chút thức ăn đưa cho Thường công công, thay ta bảo hắn an tâm nghỉ ngơi, mau chóng khỏe lại.”
Bảo Cầm thực kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu chủ còn để ý đến việc khác trừ chuyện ăn uống.
Nghĩ kỹ, Bảo Cầm cảm thấy đi gặp Thường công công quả thật cần thiết, một mặt là vì Thường công công là người không tồi, đối đãi với thuộc hạ rất hòa khí, về mặt khác, Thường công công được Thái Tử tin trọng, gây dựng quan hệ với hắn cũng chẳng xấu mặt nào.
Bảo Cầm nghiêm túc đồng ý: “Người yên tâm, nô tỳ sẽ làm chuyện này thỏa đáng đương.”
Nàng cảm thấy vô cùng vui mừng, tiểu chủ thật trưởng thành mà! Đã biết muốn thu thập lòng người rồi.
Tiêu Hề Hề cởi trên quần áo lên giường nằm.
Nàng ở trong tấm chăn mềm mại, yên lặng mà cầu nguyện trong lòng
Thường công công, ngươi nhất định phải nhanh khỏi đó!
Chờ ngươi khỏi hẳn, việc tiếp đãi khách kiểm kê danh mục quà tặng toàn bộ có thể giao cho ngươi làm rồi!
…
Sáng sớm hôm sau, Bảo Cầm đúng giờ gọi Tiêu lương đệ rời giường.
Tiêu lương đệ chỉ mở hé nửa con mắt, tựa như người mất hồn, tùy ý để Bảo Cầm làm gì thì làm.
Bảo Cầm giúp nàng mặc váy áo cùng làm tóc trang điểm, đỡ nàng ra ngoài tới chỗ Thái Tử.
Trên đường vừa lúc gặp phải Ty Trúc.
Ty Trúc làm đại cung nữ, ăn mặc tương đối thả lỏng, không cần mặc những kiểu váy giống nhau như những cung nữ bình thường khác.
Nàng ta còn đặc biệt ăn diện, hôm nay mặc một thân váy lụa màu trắng ngà.
Mặc dù hiện tại thời tiết đã dần chuyển lạnh, cổ áo nàng ta vẫn hơi rộng như trước, lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết.
Trên đầu nàng ta cài một bông hoa lan trắng, trang điểm mặt nhẹ nhưng tinh tế.
Dù ăn mặc giản đơn như vậy nhưng lại không hề hạ thấp nhan sắc, ngược lại còn khiến nàng ta thoạt nhìn càng thêm yểu điệu, nhu thuận động lòng người.
Ty Trúc trong lòng ôm bình ngọc, uốn gối hành lễ.
“Nô tỳ bái kiến Tiêu lương đệ.”