Khóe miệng Lạc Thanh Hàn thoáng trùng xuống.
Hắn sớm nên biết, mẫu hậu căn bản không quan tâm hắn trúng độc hay không, cũng không để ý đến tình trạng của hắn.
Thứ mà người để ý, chỉ có ngôi vị Thái Tử này mà thôi.
Lạc Thanh Hàn rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc biến động nơi đáy mắt, kính cẩn đáp lời: “Nhi thần đã phái người đi tra, sẽ mau có kết quả.”
Tần hoàng hậu lạnh nhạt nhìn hắn: “Ngày mai có kết quả?”
“Có thể.”
“Con là người bổn cung một tay nuôi lớn, trên người con dành cho không ít tâm huyết, trong lòng con cũng rõ, đừng làm ta thất vọng, biết không?”
“Nhi thần biết.”
“Lui ra đi.”
“Mẫu hậu nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui.”
Mẫu tử đối thoại như vậy kết thúc.
Toàn bộ cuộc nói chuyện một câu hàn huyên bình thường đều không có, chỉ độc lãnh băng, làm người khác cảm giác không thật, chỉ như hai hình nhân vô hồn mà thôi.
Ra khỏi Tiêu Phòng Điện, Lạc Thanh Hàn chậm rãi thở dài một hơi, tựa như muốn trút hết thứ không khí lạnh lẽo mình vừa trải qua.
Hắn trở lại Đông Cung, cho người đem tâm phúc toàn bộ gọi tới.
Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, người còn chưa dùng cơm trưa, người muốn dùng bữa trước không?”
“Không cần, ta không đói bụng.”
Ngôi vị Thái Tử nhìn như vinh quang tột đỉnh, kỳ thực chỉ có nguy hiểm trập trùng.
Hắn làm trữ quân, đáng lẽ nên bộc lộ tài năng để nhiều người tin tưởng, nhưng hắn cũng không thể quá mức thân cận triều thần, khiến phụ hoàng nghi kỵ.
Cho nên thuộc hạ hắn có thể sử dụng kỳ thật cũng không nhiều, bỏ qua người dạy dỗ hắn học vấn là thái sư, thái phó, thái bảo, chỉ còn thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo, cùng với Ngọc Lân Quân thống lĩnh Triệu Hiền, tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình.
Phía trước bảy người đều là cùng Thái Tử người cùng hội cùng thuyền, bọn họ có chung lợi ích, lẽ tất yếu phải đứng về phía Thái Tử.
Chỉ có tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình là khác biệt, hắn có thể đứng ở Thái Tử trận doanh, hoàn toàn là do giao tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Hắn cùng Lạc Thanh Hàn quả thực là hảo bằng hữu.
Vì mau chóng điều tra rõ chân tướng kẻ hạ độc, Lạc Thanh Hàn gọi toàn bộ bọn họ tới Đông Cung.
Thái sư bởi vì tuổi tác lớn, thân thể không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh, gần đây rất ít tiến cung. Hôm nay hắn không có tới, nhưng hắn phái trưởng tử tới, cũng coi như là biểu lộ lòng trung thành với Thái Tử.
Một đám người ở trong thư phòng thương nghị việc này.
Biết được Hoàng Hậu yêu cầu Thái Tử ngày mai liền tra ra kết quả, Nhiếp Trường Bình nhịn không được nói một tiếng.
“Hoàng hậu nương nương đối với thái tử điện hạ thật đúng là trước sau như một, yêu cầu quả thực nghiêm khắc.”
Thái phó tiếp lời: “Điều này có thể thấy hoàng hậu nương nương đối với thái tử điện hạ rất coi trọng.”
Nhiếp Trường Bình cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn lại.
Hắn từ nhỏ với Lạc Thanh Hàn cùng nhau chơi, chuyện về Lạc Thanh Hàn hắn đều hiểu rõ, vị Tần hoàng hậu kia thoạt nhìn là đặt kỳ vọng cao trên Lạc Thanh Hàn, kỳ thực chỉ là muốn lợi dụng Lạc Thanh Hàn dẫn đến trữ quân chi vị thôi.
Mẹ đẻ của Lạc Thanh Hàn qua đời khi hắn còn rất nhỏ, hắn liền được đưa đến Tiêu Phòng Điện, giao cho Tần hoàng hậu nuôi nấng.
Tần hoàng hậu lúc trẻ bởi vì đẻ non, tổn hại đến thân thể, sau này không thể sinh con được nữa. Vừa lúc Lạc Thanh Hàn không có mẹ đẻ, hắn ở nơi hậu cung không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào nàng mà sống, vì thế nàng liền đem toàn lực bồi dưỡng Lạc Thanh Hàn, trợ giúp hắn đoạt được Thái Tử chi vị.
Nói trắng ra là, bọn họ chỉ là lợi dụng nhau mà thôi.
Lạc Thanh Hàn nghe Triệu Hiền báo cáo điều tra.
“Thuộc hạ đã tra qua, rượu cơ bản không có độc, mà là chén rượu, vốn là chén rượu bị người khác hạ độc, cho nên cùng cái bầu rượu rót ra, chỉ có ly rượu của người là có độc.”
Nói cách khác, dù tối hôm qua Đại hoàng tử không tới chỗ Lạc Thanh Hàn rót rượu, chỉ cần Lạc Thanh Hàn uống rượu xong, hắn vẫn sẽ bị trúng độc.
Đại hoàng tử kia một phen vất vả, rốt cuộc chỉ là thay người ta chịu tội mà thôi.