Các huynh đệ không còn muốn cùng hắn đi ra ngoài uống rượu chơi bời, ngày thường ngay cả gặp mặt cũng rất ít, hoạ hoằn vô tình gặp được cũng làm như không thấy hắn.
Không chỉ có vậy, một số người trong bọn họ còn muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Rõ ràng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, giờ lại thành cửu thù oán hận.
Ha, đây là huyết mạch thân tình sao?
Vì quyền thế dụ hoặc trước mắt mà chấp nhận đánh đổi.
Lạc Thanh Hàn bước vào thư phòng.
Hắn thấy đặt ở trên án thư là bút lông chuôi ngọc Hồ Châu, đó là quà mà huynh trưởng tặng hắn vào sinh nhật bảy tuổi.
Năm đó lúc huynh trưởng đưa hắn cây bút này, còn thề rằng, về sau sẽ che chở hắn cả đời.
Nhưng hôm nay.
Huynh trưởng đã không còn là huynh trưởng ngày đó nữa.
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại.
“Thường Hỉ.”
Thường công công đi vào, cụp mi rũ mắt mà đáp: “Có nô tài.”
Lạc Thanh Hàn chỉ vào bút lông trên bàn, lạnh lùng nói: “Đem nó vứt đi, ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”
“Vâng.”
Thường công công tay cầm lấy bút lông, rời khỏi thư phòng.
Hắn vừa mới xử lý xong bút lông, liền nhìn thấy Liễu Nhứ hoảng loạn mà chạy tới.
Liễu Nhứ hốc mắt đỏ hoe, nói: “Thường công công, ta có việc cầu kiến Thái Tử điện hạ.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bạch trắc phi bị bệnh.”
Thường công công nghĩ thầm, vị Bạch trắc phi này thật đúng là mảnh mai, ba ngày một bệnh nhẹ, năm ngày một bệnh nặng, nhìn giống như đoản mệnh, song lại vẫn luôn sống tốt, cũng không biết nàng ta rốt cuộc là bệnh thật hay giả bệnh.
Các nữ nhân trong cung này, tâm tư nhiều đến dọa người.
Tuy chửi thầm trong lòng, nhưng Thường công công trên mặt vẫn lộ ra vẻ quan tâm.
“Bạch trắc phi sao lại bị bệnh? Thật là đáng thương, ai, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi thông báo Thái Tử điện hạ.”
Liễu Nhứ cảm kích nói: “Cảm ơn Thường công công!”
Nếu đổi thành cung nữ của phi tần khác tới nơi này cầu kiến Thái Tử, Thường công công đều tìm cớ đuổi đi, Thái Tử nhiều công việc, nào có nhàn hạ thoải mái đi ứng phó với tâm tư nhỏ nhặt của nữ nhân?
Nhưng Bạch trắc phi không giống vậy, nàng là tiểu nữ nhi của Thái phó Thái Tử.
Mà Thái phó lại là lão sư của hắn.
Có lớp lang quan hệ này, địa vị Bạch trắc phi so với phi tần khác quan trọng hơn nhiều, ngàn vạn chậm trễ cũng không được.
Thường công công đi đến cửa thư phòng, cung kính mà nói.
“Thái Tử điện hạ, Bạch trắc phi bị bệnh, người muốn đi xem hay không?”
Nếu như là ngày thường, Lạc Thanh Hàn sẽ nể mặt Thái phó, có thể đi Ngọc liên điện nhìn qua Bạch trắc phi.
Nhưng hiện tại tâm tình của hắn bất ổn.
Bạch trắc phi ở thời điểm này gây chuyện, giống như giọt nước tràn ly.
Hắn lạnh lùng nói: “Nàng ta bị bệnh, cũng không phải đã chết, chạy tới tìm ta làm cái gì? Ngươi nói cho nàng ta, muốn sống thì đi thỉnh thái y, muốn chết thì đi mua quan tài, đừng chuyện gì cũng tới phiền ta!”
Thường công công bị dọa đến cổ co rụt lại, vội vàng vâng lời: “Vâng.”
Mặt hắn xám ngoét mà chạy đi.
Liễu Nhứ thấy hắn quay lại, mắt trông mong đón nhận.
Không đợi nàng mở miệng dò hỏi, Thường công công liền tức giận mà mở miệng xua đuổi.
“Ngươi lui nhanh đi thôi, Thái Tử điện hạ hiện tại rất bận.”
Liễu Nhứ ngơ ngẩn cả người.
Nàng biết rõ Bạch trắc phi sở dĩ bệnh cũ phát tác là bởi vì nàng biết chuyện Thái Tử đêm qua ngủ lại Thanh Ca Điện, Bạch trắc phi hiện tại nhất cần nhất chính là Thái Tử an ủi.
Cho nên Liễu Nhứ mới sốt ruột hoảng hốt mà chạy tới cầu xin Thái Tử đi xem Bạch trắc phi, đồng thời nàng còn muốn cho những người khác trong cung nhìn thấy, trong lòng Thái Tử coi trọng nhất vẫn là là Bạch trắc phi.
Nhưng không ngờ, Thái Tử mặt cũng không chịu lộ ra, liền trực tiếp đuổi nàng đi.
Liễu Nhứ không cam lòng từ bỏ như vậy.