Trên chân anh thiếu một chiếc giày, bít tất màu trắng bẩn thỉu.
Cô đứng ở bên cạnh anh quan sát thật lâu, bỗng chàng trai nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra nhìn về phía cô…
Đôi mắt anh vô cùng đẹp đẽ, con ngươi sáng rực như lưu ly.
Khi đó ánh mắt của anh rất cảnh giác, tràn đầy sự đề phòng, giống như một con thú nhỏ bị thương.
“Anh…”
Cô thử bắt chuyện với anh, chàng trai chợt chống người đứng dậy khỏi mặt đất, thất tha thất thểu đi về phía trước với đôi chân thiếu một chiếc giày.
“…”
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, lần tìm theo phương hướng trong trí nhớ đi về hướng trước mặt.
Lúc đó cô như bị ma xui quỷ khiến cũng theo sau chàng trai đó, theo sát không rời, luôn đuổi theo bóng hình anh, luôn đi theo anh, giữ lại một khoảng cách ngắn…
Anh chưa từng nói một câu với cô, một mình đi về phía trước, chật vật ngã xuống trước mặt cô vô số lần…
Chàng trai ngã xuống lại đứng lên, rồi lại đi tiếp.
Ngã xuống lại đứng lên.
Cô cứ nhìn anh không ngừng lặp lại những động tác đó, cũng không đến dìu anh, chỉ tò mò đi theo sau anh, cứ theo anh đi dọc con đường lớn màu đen.
Con đường cứ như là không có điểm dừng.
Cô nhớ mang máng mình đi theo chàng trai, đi đến lúc bình minh khi mà sắc trời càng ngày càng sáng.
Khi đó bầu trời trong lành hơn bây giờ, sáng sủa hơn nhiều, có màu sắc đẹp nhất.
Thấm thoát một mình Giang Ninh Phiến đã đi được quãng đường rất dài, đuổi theo ký ức trong đầu, đôi chân thon dài chậm rãi dừng cạnh một ngôi nhà tường đỏ đứng lẻ loi bên bờ biển…
Đã nhiều năm như vậy rồi.
Ngôi nhà do ngư dân tự xây này vẫn chưa bị dỡ xuống ư?
Lúc ấy chàng trai không nói gì kia ngã xuống trước ngôi nhà này, “ầm” một tiếng ngã xuống đất, cả người lấm lem nhưng không còn đứng lên nữa.
“Rì rào…”
Nơi bờ biển xa xa nổi lên tiếng sóng biển, giống hệt như khi đó.
Khung cảnh giống như ngày đó được tái hiện lại, Giang Ninh Phiến quay đầu lại ngắm nhìn mặt biển phía xa, nước biển cũng không xanh chỉ tối tăm mờ mịt, còn có rất nhiều thuyền đánh cá đang hoạt động, “ầm ầm” tiếng động ầm ĩ hơn lúc trước.
“Két.”
Giang Ninh Phiến đi về phía trước, chần chờ chốc lát rồi đưa tay lên đẩy cửa ra.
Cửa không khóa nên cô dễ dàng đẩy được cánh cửa gỗ có niên đại đã lâu, trên cửa rơi xuống rất nhiều bụi bặm, giống như đây là một cánh cửa bị phủ đầy bụi đã lâu.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hộp ký ức cũng được mở ra, toàn bộ ùa về trong tâm trí cô…
Trong ngôi nhà tường đỏ không có gì thay đổi.
Vẫn còn đó chiếc giường lò xo, tủ chứa đồ cũ nát, dường như ngay cả vị trí đặt ấm nước màu xanh cũng giống hệt như trước…
Trên bức tường bạc màu dán mấy tấm giấy ố vàng, là tranh vẽ.
Đen ngòm bừa bãi lộn xộn, khiến cho người ta nhìn vào không hiểu là gì, lúc còn bé cô không thể hiểu nổi những bức tranh này.
Hóa ra đúng thật là Hạng Chí Viễn.
Cô nhớ khi đó anh cũng rất thích vẽ tranh.
Có một lần anh vừa chăm chú nhìn cô vừa vẽ, đến khi cô qua bên đó muốn xem thử kết quả, anh lại giấu tờ giấy đi, không nói tiếng nào.
Lúc đó, cô chăm sóc anh ba ngày.
Mỗi ngày cô đều đi bộ một quãng đường rất xa, cầm theo cháo mà mẹ nấu đến đây cho anh, giúp anh không đến mức bị chết đói.
Lúc nào anh cũng ngồi ở trong góc, không nằm trên giường ngủ, anh ôm đầu gối ngồi ở đó, mắt nhìn đăm đăm xuống sàn, sự lạnh lùng, đề phòng trong mắt anh không giống như thứ mà một chàng trai nho nhỏ nên có.
Anh cứ duy trì tư thế cứng ngắc như thế suốt ba ngày, đương nhiên là đã trừ đi thời gian thỉnh thoảng anh vẽ tranh.