Hạng Chí Viễn
“…”
An Vũ Dương im lặng.
Nói chuyện điện thoại xong, Giang Ninh Phiến quay trở lại, đẩy cửa đi vào trong.
Chỉ thấy Hạng Chí Viễn nằm ở đó, tay còn khoác lên chỗ vừa rồi cô nằm, tư thế như một đứa trẻ ỷ lại…
“Tôi nhất định sẽ khiến anh được tận mắt nhìn thấy tranh ở Florence.”
Giọng của Giang Ninh Phiến rất nhỏ, tự nói cho mình nghe.
Đồng thời, cô cũng quyết định…
Từ bỏ yêu anh.
…
Một ngày mới.
Trong phòng tạm giam tối tăm không có mặt trời, Hạng Chí Viễn buồn bực đá một phát vào tường.
“Bịch!”
Vật nhỏ Tiêm Tiêm này… Đã đồng ý với anh là sẽ không tùy tiện rời đi nữa, nhưng bây giờ lại biến mất mấy giờ liền…
Rốt cuộc cô có biết là những ngày tháng của anh không còn nhiều nữa hay không, sắp không được gặp cô rồi, sao cô có thể năm lần bảy lượt để anh phải chịu đựng sự giày vò vì không gặp được cô chứ.
Một giờ…
Lại một giờ nữa.
Hạng Chí Viễn chịu đựng đến mức sắp phát điên, đôi chân dài thẳng tắp không ngừng dạo bước ở trong phòng tối.
Vật nhỏ.
Cố tình muốn giày vò anh.
Hạng Chí Viễn đứng ngồi không yên, cuối cùng không đợi nổi nữa, đi tới bên cạnh cửa, đấm mạnh lên cái nút trò chuyện: “Tôi muốn gặp Giang Ninh Phiến!”
“Bây giờ cô ấy không rảnh.”
Thành viên của AN trả lời.
Mẹ nó!
Shit!
Hạng Chí Viễn khẽ chửi một tiếng, nếu còn tiếp tục bị nhốt ở trong căn phòng tối này anh nhất định sẽ bị điên: “Tôi muốn đi sân thượng!”
“Được, chúng tôi sẽ sắp xếp.”
Đối phương vội vàng nói, đây cũng không phải lần đầu tiên Hạng Chí Viễn đưa ra yêu cầu như vậy.
Chỉ chốc lát sau đã có bốn thành viên của AN đến mở cửa, mặt không cảm xúc lấy ra một chiếc còng tay.
Đổi lại là bình thường, với sự kiêu ngạo của Hạng Chí Viễn thì đã đạp một phát từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ anh là một con sư tử bị sờ vuốt lông, vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh giơ hai tay của mình lên, để mặc cho đối phương còng tay mình lại.
Anh đi về phía thang máy.
Mới đi được không bao xa, Hạng Chí Viễn đã nghe thấy một giọng nữ không kiên nhẫn truyền đến…
“Bao giờ mới là phán quyết cuối cùng? Em sắp bị đồ ngựa giống Hạng Chí Viễn ép điên rồi… Mỗi lần anh ta ôm em hôn em, em đều nổi đầy da gà da vịt, buồn nôn muốn chết.”
Giọng điệu của người phụ nữ mềm mại nhẹ nhàng, là giọng nói mà anh không thể quen thuộc hơn.
Chân của Hạng Chí Viễn như bị đóng đinh ở trên mặt đất.
Hai giây sau, anh xoay người nhìn về phía cánh cửa khép hờ ở bên cạnh, đứng thẳng tắp ở đó và nhìn vào trong.
Đó là hình ảnh mà đời này anh muốn nhìn thấy…
Giang Ninh Phiến ngồi ở bên cạnh một chiếc bàn dài, một tay chống cằm, vẻ mặt phàn nàn nhìn về phía trước.
“Ở đây chỉ có em mới có thể khiến Hạng Chí Viễn nhận tội, em không đi thì ai đi.” An Vũ Dương đứng ở sau lưng cô, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, hai tay đặt ở trên vai cô: “Được rồi, anh biết em vất vả, đừng phàn nàn nữa.”
“…”
Hạng Chí Viễn đứng đờ ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của An Vũ Dương đang đặt ở trên vai Giang Ninh Phiến.
Chắc chắn là anh hoa mắt ù tai mất rồi.
Người phụ nữ này không phải là Giang Ninh Phiến, không phải Tiêm Tiêm của anh…
Nhưng, anh có thể lừa được ai?
Đây là người phụ nữ mà anh yêu thương khắc sâu tận xương tủy… Sao anh có thể nhận lầm được!
“Hạng…”
Sau lưng có người gọi Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn dời mắt liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt như dao.
Rét lạnh như băng tuyết, chấn động lòng người.
Mấy người bị dọa đến nỗi không dám lên tiếng, còn lui về sau mấy bước, truyền cho nhau một loại tin tức kiểu “Mặc kệ anh ta đi”, đứng ở xa xa trông coi.
“Em mặc kệ, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt kia là em đã thấy ghét rồi…” Giang Ninh Phiến oán hận nói, giống như một cô gái nhỏ đang phàn nàn với người yêu của mình.