Lúc này Hạng Chí Viễn mới xoay người ngồi xuống, không nhanh không chậm chỉnh sửa tốt ống tay áo, động tác nhàn nhã.
Đàn em đưa lên ba ly rượu chân cao trong suốt, mở một chai rượu đỏ.
Hạng Chí Viễn ưu nhã rót rượu đỏ để trước mặt vợ chồng Giang Phương Việt: “Bác trai, bác gái, mời dùng.”
Rõ ràng là khách lại biểu hiện như chủ, cử chỉ tự nhiên từ trên cao nhìn xuống khống chế toàn bộ.
Giang Phương Việt và Vương Chỉ Du nhìn nhau, đều không uống.
Hạng Chí Viễn nắm chặt ly rượu từ trên nhìn xuống, trong tay khẽ lắc rượu đỏ tạo ra đường cong, từng chút từng chút, lay động như đồng hồ quả lắc.
Đôi mắt u tối sâu không lường được.
Làm cho người ta đoán không ra.
“Bác trai, cháu biết bác là giáo sư đại học, được người người kính trọng, bác xem thường người xuất thân như cháu.”
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn về phía Giang Ninh Phiến, nói không nhanh không chậm: “Nhưng thứ cháu cho con gái hai người, người đàn ông khác không cho được.”
“…”
Giang Phương Việt im lặng không động đũa, cũng không uống rượu.
“Về mặt vật chất, mặc kệ cô ấy muốn gì cháu đều cho cô ấy. Trong cuộc sống, cuộc sống thường ngày đều do cháu chăm sóc, tuyệt không mượn tay người khác.”
“…” Giang Phương Việt tiếp tục nghe, nắm chặt tay vợ dưới bàn.
Hạng Chí Viễn lướt qua rượu đỏ, tiếp tục nói: “Nghề y tá cứng nhắc không có tiền đồ, cháu có thể cho cô ấy học nhiều thứ phong phú hơn, âm nhạc, vẽ tranh, nhảy múa… Chỉ cần cô ấy thích, cháu đều có thể mời giáo viên nổi danh nhất thế giới dạy cô ấy.”
Giang Ninh Phiến dựa vào cửa phòng lẳng lặng nghe.
Bỗng nhiên cô nghĩ, nếu như ngồi ở đó là ba mẹ chân chính của cô, là chị gái cô yêu quý nhất, họ nghe Hạng Chí Viễn nói như vậy sẽ có phản ứng như thế nào?
Sẽ cảm động?
Hay là phản đối đến cùng?
“Còn an toàn thì sao?” Rốt cuộc Giang Phương Việt lên tiếng, đóng vai một người ba yêu thương con gái: “Bối cảnh Địa Ngục Thiên của các người có sạch sẽ hay không, đứa trẻ ba tuổi ven đường cũng biết. Có thể tùy tiện lấy súng ra, kẻ thù khắp nơi trên mặt đất, con gái chúng tôi ngay cả an toàn bản thân cũng không được cam đoan, cần nói gì đến chuyện khác!”
“Ở rất nhiều quốc gia, mang theo súng ống là hợp pháp.” Hạng Chí Viễn liếc qua súng trên mặt bàn, gác một chân lên, hai chân ưu nhã vắt chéo, chậm rãi nói: “Huống chi cháu có súng càng có thể bảo vệ tốt cho con gái của hai người.”
“Ngụy biện!” Giang Phương Việt tức giận: “Chúng tôi tuyệt sẽ không để con gái ở cùng cậu!”
“Bác trai, hôm nay cháu tới là để cầu xin hai người đồng ý.”
Hạng Chí Viễn một hơi cạn sạch phần rượu đỏ trong ly, giọng nói trầm thấp không biết vui buồn: “Nếu như hai người không đồng ý, cháu có rất nhiều đàn em vẫn đang chờ hai người, cho đến khi hai người đồng ý mới thôi.”
“Đây là cậu đang uy hiếp chúng tôi sao? Cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ sợ ư?”
Vương Chỉ Du kích động hô.
Hạng Chí Viễn không nói gì nữa, đứng lên khỏi bàn, cúi thấp đầu với hai vợ chồng bọn họ, giọng nói không nặng không nhẹ: “Bác trai, bác gái, hai người từ từ dùng cơm, cháu sẽ không ăn cùng.”
“Cậu…”
Giang Phương Việt tức giận đứng lên, mấy đàn em tiến lên vỗ nhẹ súng trên bàn một lượt, Giang Phương Việt khiếp sợ ngồi trở lại, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn bọn họ.
Hạng Chí Viễn ngước mắt nhìn sang hướng Giang Ninh Phiến.
Ánh mắt nghênh đón, bốn mắt nhìn nhau.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy âm trầm và lạnh lùng trong mắt anh.
Cô đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa ngăn chặn ánh mắt của anh…
Nếu vừa nãy cô không nói những lời kia ở phòng bếp, thái độ Hạng Chí Viễn đối với “Ba mẹ” cô nhất định sẽ càng hòa hoãn hơn, không phải là uy hiếp như bây giờ.
Hành động khi nãy của cô… Thực sự làm Hạng Chí Viễn phát bực rồi.