Hơn mười năm trước, anh cũng đã mười mấy tuổi rồi.
“Anh còn nhỏ thế mà đã không đứng đắn rồi à?” Giang Ninh Phiến chế giễu.
Mặt Hạng Chí Viễn lập tức sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng trợn cô, có vẻ xấu xa.
Đột nhiên, tay anh ôm lấy gáy cô, kéo cô đến trước mặt mình. Bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách rất gần, anh nghiêng đầu cắn mạnh lên tai cô.
“Á…”
Giang Ninh Phiến không đề phòng, bị đau thấp giọng kêu lên.
Nghe thấy giọng cô, Hạng Chí Viễn lập tức buông ra, anh đau lòng cau mày, khẽ hôn lên tai cô, như thể muốn giảm đi cơn đau vừa mới cắn cô.
“Cô nhóc không có lương tâm.” Hạng Chí Viễn áp đôi môi ấm áp lên tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Quên mất tôi mà còn dám nói những lời này?”
Sự hờn giận này…
Ai không biết còn tưởng là cô nợ anh đấy.
Giang Ninh Phiến thật sự không chịu nổi anh dựa sát như vậy, cô nghiêng mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Giờ không nói tôi lừa gạt nữa à?”
Anh khiến cô đi một vòng quỷ môn quan, thù này ngày càng lớn.
Nghe thấy thế, Hạng Chí Viễn cau mày, buông cô ra hỏi: “Sao em không nói sớm trên chiếc chuông kia có khắc chữ?”
Nói sớm thì anh còn nỡ đánh cô sao?
Cô nằm lâu bao nhiêu lâu thì lòng anh đau bấy nhiêu, cô cau mày trong lúc mê man anh cũng đau lòng.
“Anh không biết? Chẳng phải anh quen tôi à?” Giang Ninh Phiến khó hiểu, sau đó lại lộ ra nụ cười mỉa mai: “Quả nhiên chúng ta chỉ quen sơ, không thân, nếu không sao tôi lại không nói bí mật này với anh chứ.”
Cô còn tưởng anh biết, nếu không sao hoa văn trên cái chuông đó được vẽ chính xác và chi tiết như vậy.
Cô bị đàn em của anh dồn ép nên mới mơ màng nói ra.
“…”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn lại sầm xuống, ánh mắt như đang cố gắng đè nén gì đó: “Sao tôi lại muốn đánh em vậy nhỉ?”
Lại là quen sơ.
Cô dám không nói ra hai chữ này không?
“Này, đừng khách sáo.” Giang Ninh Phiến chỉ lên mặt mình, cô thật sự không nghĩ Hạng Chí Viễn sẽ bỏ qua cho cô.
Hạng Chí Viễn bỗng chốc tức đến nghiến răng nghiến lợi, trừng cô một lúc lâu rồi đứng lên, la lớn: “Cô Minh Thành, vào trông cho tôi, tôi đi tắm!”
“…”
Giang Ninh Phiến bất ngờ nhìn bóng lưng của anh.
Bình thường cô nói nặng lời ở trước mặt anh thì đều bị trừng phạt, hôm nay cứ thế bỏ qua cho cô à? . Bạn đang đọc 𝒕𝗿uyện 𝒕ại ﹙ Т𝗿𝗨𝘮Т𝗿 uyện.Ⅴn ﹚
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước từ vòi hoa sen, khiến sắc mặt cô trắng bệch.
Cô ghét và sợ tiếng nước thế này, cơ thể cô lạnh từng cơn…
“Chị Phiến, chị tỉnh rồi?”
Cô Minh Thành từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, vui mừng chạy đến trước giường cô: “Thế nào, tinh thần ổn hơn chưa? Có muốn ăn gì không? Tôi lập tức sai người đi mua cho chị.”
“Không cần đâu, tôi không có khẩu vị.” Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Trí nhớ của cô… vẫn dừng lại ở hình ảnh bị những tên thuộc hạ kia dốc sức dốc nước trước khi ngất đi.
Hết chén này đến chén khác.
Cô chưa từng cảm thấy việc uống nước khó chịu như vậy, răng và môi đập vào thành chén vừa lạnh vừa cứng, cô bị ép rót xuống, một nửa số nước đều đổ lên người.
Lạnh, rất lạnh.
Vốn dĩ cô muốn đi vệ sinh, trong vũng nước lạnh, cô…
Nhớ đến những điều này, Giang Ninh Phiến lại cảm thấy lạnh lẽo y hệt lúc đó, cô không khỏi vòng một tay ôm lấy mình, muốn có được chút ấm áp.
Tên điên Hạng Chí Viễn đó! Tên biến thái đó, chuyện gì anh cũng làm ra được.
“Mấy hôm nay chị hôn mê, nhất là lúc cần tiếp oxy, anh Hạng không rời chị nửa bước, ngoài lúc đi vệ sinh thì chẳng thèm tắm.”