Giang Ninh Phiến không nhịn được hé mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang ôm cô, sự sợ hãi và bối rối trên mặt anh khiến tim cô bị lấp kín đến khó chịu.
Màu sắc của hình xăm chữ “Tiêm” ở chỗ xương sườn của anh rất đậm.
Cô không muốn tiếp tục lừa gạt nữa.
Nhưng số phận lại không chịu buông tha cho cô, cô lại phải trở về bên cạnh anh, không thể không tiếp tục lừa gạt…
Thấy cô mở mắt ra, bên môi Hạng Chí Viễn nhấc lên nụ cười mừng rỡ, hai tay càng thêm ra sức ôm chặt cô: “Tiêm Tiêm, nhìn tôi, đừng ngủ, tuyệt đối đừng ngủ.”
“…”
Cô không sao, những vết thương do cô tự rạch đều rất nhẹ.
Nhưng lời này cô không thốt ra được.
“Cậu Hạng, thằng mù chó chết kia chạy mất rồi… Chúng tôi không tìm được!” Cô Minh Thành vội vàng chạy từ trong thang máy ra, nhìn thấy Giang Ninh Phiến trong lòng Hạng Chí Viễn, hai mắt lập tức ngạc nhiên đến ngây ra: “Chị Phiến? Đù, sao lại thành như vậy!”1
“Còn không đi chuẩn bị xe?”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng lườm anh ta một cái.
“À, vâng, tôi đi ngay!” Cô Minh Thành chạy đi như bay.
“…”
An Vũ Dương chạy thoát.
Thật tốt, bây giờ không ai nợ ai nữa.
Sau này cô chỉ sống vì bản thân.
“Tiêm Tiêm, tôi tới rồi, không cần sợ gì hết.” Hạng Chí Viễn ôm cô vừa chạy vừa nói, giọng nói từ tính, con ngươi sáng rực nhìn chằm chằm vào cô: “Tất cả mọi chuyện đều giao cho tôi, đừng sợ.”
“…”
Giọng của anh có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, khiến người ta yên tâm. Tựa như ở trong lòng anh, cô thực sự không cần phải lo lắng gì cả, không sợ hãi bất cứ điều gì.
Nhưng mà sao cô có thể không sợ chứ?
Bây giờ anh đang lo lắng cho vết thương của cô nên không để ý tới bất cứ điều gì, nhưng khi anh tỉnh táo lại, sao anh có thể không nảy sinh nghi ngờ…
Đêm khuya, đã tới nhà họ Hạng.
Ở dưới ánh đèn, những hồ nước hình chữ U vây quanh mười mấy căn biệt thự của nhà họ Hạng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, sáng chói như kim cương.
Vết thương trên người Giang Ninh Phiến không sâu, sau khi xử lý ở bệnh viện xong thì được Hạng Chí Viễn mang về nhà họ Hạng.
“Tiêm Tiêm, nào.”
Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến từ trong xe xuống, ôm thẳng vào cổng nhà họ Hạng, đi về phía căn phòng lồng vàng lúc đầu cô ở…
Ánh sáng chói lóa của những chiếc đèn kiểu dáng Châu Âu khiến cô hơi chóng mặt.
Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến đến trên giường, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ tơ lụa màu rượu champagne rồi thay giúp cô, thắt đai lưng bên hông lại.
Giang Ninh Phiến giống như một con búp bê gỗ mặc cho anh thao túng.
Từ đầu tới cuối không hề nói một câu.
Cô đóng giả dáng vẻ bị hoảng sợ.
Hạng Chí Viễn gập đôi chân dài lại ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay vuốt ve gương mặt cô, giọng nói trở nên cực kỳ dịu dàng: “Tiêm Tiêm, từ sau khi trở về em chưa nói với tôi một câu nào.”
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng, hai chân gập lại, hai tay ôm đầu gối, hai mắt ngây ngốc nhìn về phía trước.
Cô không dám nói chuyện.
Một khi nói, chắc chắn Hạng Chí Viễn sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô thực sự không muốn tiếp tục bịa chuyện nữa.
Không thể quay về thân phận trước kia, cô sẽ mãi mãi là một câu chuyện giả tạo.
“Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn đau lòng nhìn cô chăm chú, đầu ngón tay lướt qua băng gạc trên mặt cô.
Tên khốn kiếp nào rạch lên cả mặt cô.
Đừng để anh tìm được!1
“…”
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, vẫn không muốn mở miệng nói chuyện.
Hạng Chí Viễn không hề tức giận, anh nghiêng người sang hôn nhẹ một cái lên tóc cô, chưa bao giờ kiên nhẫn như lúc này: “Có phải đói bụng rồi không, tôi đi nấu cơm tối cho em ăn.”
Giang Ninh Phiến im lặng nhìn Hạng Chí Viễn xuống giường.
Bỗng dưng Hạng Chí Viễn quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô sâu sắc, nói từng chữ một: “Tiêm Tiêm, đã đến bên cạnh tôi, không ai còn dám bắt nạt em.”