“Cậu Hạng, chúng ta hãy kiểm tra vị trí của hoa trước. Đến ngày lễ đính hôn, chúng tôi sẽ thay toàn bộ bằng những bông hoa tươi nhất.” Một người trông có vẻ là lãnh đạo khách sạn chịu trách nhiệm chung bước tới và giải thích.
Giang Ninh Phiến liếc nhìn sương trên bông hồng: “Nhưng chúng đều là hoa tươi mà.”
Phải thay toàn bộ sao? Biết bao nhiêu hoa tươi như vậy chỉ để ước lượng thử vị trí thôi ư? Không phải là quá lãng phí sao!
“Có thể thấy được chủ Hạng thật sự rất yêu chiều cô Giang, cậu Hạng đã căn dặn mọi thứ phải là mới nhất, tốt nhất và đắt tiền nhất.”
Mới nhất, tốt nhất và đắt nhất. Giang Ninh Phiến im lặng nhìn hàng nghìn bông hồng tươi ở đây, xa xỉ quá rồi.
“Mồm miệng anh rất khá.”
Câu tâng bốc của nhân viên kia khiến Hạng Chí Viễn rất thoải mái, anh tự hào liếc nhìn người đó. Lãnh đạo khách sạn lúi húi vâng vâng dạ dạ, chỉ còn thiếu vẫy đuôi sum soe nữa mà thôi: “Hy vọng nhận được sự chiếu cố và quan tâm của cậu Hạng.”
Hạng Chí Viễn mím môi, nở nụ cười nửa miệng, liếc xuống những bông hoa hồng đủ màu sắc, ánh mắt tập trung vào một chậu hoa hồng tím. Màu sắc của những cánh hoa mềm mại, ướt át, trang nhã, mê ly và đầy cuốn hút. Hoa hồng tím nở rộ, đẹp đến nao lòng.
Giang Ninh Phiến nhìn sang, thấy Hạng Chí Viễn đang cúi xuống rút một bông hồng tím ra, cầm lên trước mặt thưởng thức, đôi mắt anh sâu như biển cả.
“Cậu chủ Hạng, theo ngôn ngữ của loài hoa, ý nghĩa của hoa hồng tím là, em là nữ thần của anh.” Lãnh đạo khách sạn nhanh nhảu giới thiệu: “Nếu hoa hồng mang thông điệp về niềm vui và tình yêu, thì hoa hồng tím chính là tượng trưng cho loại tình yêu sâu đậm nhất”.
Loại tình yêu sâu đậm nhất.
Hạng Chí Viễn nhếch khóe môi, trông anh còn thanh tú và bắt mắt hơn cả bông hồng tím trên tay. Giang Ninh Phiến phát hiện ra rằng một nhóm nhân viên nữ đứng sau vị lãnh đạo khách sạn kia đang điên cuồng mê mẩn Hạng Chí Viễn… Quả thật, chẳng có khung cảnh người đàn ông thưởng thức hoa hồng nào đẹp như vậy, đây chính là một vẻ đẹp không gì có thể sánh bằng, khiến bao người tình nguyện sa vào lưới tình…
Giang Ninh Phiến oán thầm trong lòng, đột nhiên hoa hồng được đưa tới trước mặt cô, Hạng Chí Viễn nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói rõ từng từ từng chữ: “Em là nữ thần của tôi, giữa chúng ta chính là tình yêu sâu đậm nhất.”
Không ai có thể so sánh được. Cũng giống như trong số các loài hoa hồng, không một loại hoa hồng nào có thể so bì được với hoa hồng tím.
Giang Ninh Phiến ngây người nhìn Hạng Chí Viễn một lúc, nhưng không đưa tay ra nhận lấy. Ngay sau đó, Hạng Chí Viễn tự tay bẻ ngắn cành hoa, rồi cài bông hoa hồng tím lên mái tóc dài đen óng ả của cô và cố định ở sau tai, trông nó cực kỳ tôn lên vẻ yêu kiều của cô.
“Không có ai thích hợp với hoa hồng tím hơn em.” Hạng Chí Viễn âu yếm nhìn cô, rồi quay đầu lại nhìn lãnh đạo khách sạn và trịch thượng ra lệnh: “Đổi hết sang hoa hồng tím, tôi không muốn hoa màu khác.”
“Vâng, thưa cậu chủ Hạng!”
Lãnh đạo khách sạn gật đầu ngay tắp lự và quát nhân viên ở đằng sau: “Anh không nghe cậu chủ Hạng nói gì sao? Bỏ hết những bông hồng màu khác và thay bằng bông hồng tím.”
Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn kéo đi về phía trước. Hạng Chí Viễn xem xét tỉ mỉ từng ngóc ngách của khách sạn, từ việc nghiên cứu bản vẽ bố trí cho đến chậu cây nhỏ trong góc, anh đều tự mình kiểm tra. Vị trí của các chậu cây bị lệch nhau một phần ba, chứng tỏ nhân viên phụ trách phần việc này làm chưa tốt.
“Hai người này bị đuổi việc!”
Hạng Chí Viễn bực bội liếc nhìn bọn họ một cái, xắn tay áo lên, đeo găng tay trắng, tự mình đặt chậu cây vào đúng vị trí, khiến cho chỗ xó xỉnh này thoạt nhìn tưởng bình thường, nhưng trên sàn lại xuất hiện thêm một ít bụi, lông mày của Hạng Chí Viễn lập tức nhăn lại, mấy giây sau nhân viên dọn vệ sinh đã bị đuổi việc…