Đặt giấy lên trên một chồng quần áo, Giang Ninh Phiến bỏ lại tờ giấy lên trên giá sách, mới phát hiện có một bức ảnh rơi ở trên mặt đất…
Cô cúi người xuống nhặt lên.
Vừa mới nhìn một cái.
Linh hồn cả người cô giống như lập tức biến mất, rút khỏi cơ thể…
…
Thành phố S, an ninh nghiêm ngặt.
Cảnh sát giao thông được điều động số lượng lớn, thực hiện điều tiết giao thông.
Những chiếc siêu xe Lamborghini, BMW, Maserati, Bugatti Veyron, Cadillac chạy ở trên đường cái thành phố S, cũng không ngoại lệ, đều đến tham gia lễ đính hôn của cậu Hạng.
Đây là một bữa tiệc cực khủng.
Tám con phố xung quanh khách sạn Đế Quốc thực hiện quản lý phong tỏa toàn bộ, đám cấp dưới mặc toàn đồ tây màu đen giữ an ninh trật tự.
Bên ngoài, có rất nhiều cảnh sát canh gác.
Trên không trung khách sạn Đế Quốc, không ngừng có khinh khí cầu hình trái tim được thả bay lên, các khinh khí cầu đủ màu sắc bay rợp trời, cực kỳ lãng mạn.
“Ông Hứa của Hồng Môn đến…”
“Anh Mạc của bang Phi Ưng đến…”
“Ủy viên Hà đến…”
“Tổng giám đốc Đào của tập đoàn UE đến…”
“Chủ tịch Trần của hội Thanh Vinh ở Hàn Thành đến…”
“…”
Cửa khách sạn Đế Quốc, liên tục có những nhân vật tiếng tăm đến, được cô gái đón khách mời vào.
Cực kỳ giàu có náo nhiệt.
Hạng Chí Viễn đính hôn, không ai là dám không nể mặt.
Mọi người bước vào sảnh lớn của bữa tiệc lập tức bị khung cảnh trước mắt làm chấn động, chỉ thấy trong sảnh lớn có thể chứa được cả ngàn người được trang trí bằng hoa hồng tím vô cùng lãng mạn, từng chi tiết đều thể hiện sự xa hoa.
Nhưng trên trần cao chính giữa sảnh lớn lại treo bốn chiếc hộp thủy tinh, mỗi hộp thủy tinh dài khoảng chừng hai mét.
Hộp thủy tinh có khung bằng kim loại, bên trong chứa hơn phân nửa là chất lỏng trong suốt không màu.
Cứ như thế mà treo lơ lửng ở giữa không trung.
Phía bên dưới chính là chỗ ngồi của bữa tiệc, chiếc bàn tròn nào cũng được phủ lên tấm khăn trải bàn sang trọng nhất, có người đã ngồi vào bắt đầu trò chuyện chuyện trên đường, có người thì chỉ chỉ trỏ trỏ về phía chiếc hộp thủy tinh.
“Cái gì vậy?” Ông Hứa của Hồng Môn tinh mắt nhìn thấy Cô Minh Thành đi qua, lập tức gọi lại: “Cô Minh Thành, đây là cái gì? Cậu Hạng làm gì vậy?”
Nghe thấy vậy, mọi người đều đồng loạt nhìn qua, muốn nghe ngóng đầu đuôi.
Cô Minh Thành khó có khi ăn mặc trang trọng, trên người mặc đồ âu thủ công Italy phẳng phiu, nghe thấy vậy bèn cào cào mái tóc màu bạc đi tới.
Theo tầm mắt của mọi người ngẩng đầu liếc mắt nhìn hộp thủy tinh một cái, Cô Minh Thành hơi ngại ngùng nói: “Trong này… Chứa toàn là formalin.”
Dứt lời, cả đám người ngồi ở bên dưới bốn cái hộp thủy tinh đều rối rít chạy đi giống như chạy trốn.
“…”
Đúng vậy, không sai.
Chính là chất lỏng formalin dùng để bảo quản thi thể, chẳng qua lúc này chưa bỏ xác chết vào thôi.
Có điều… Cũng nhanh thôi.
Bởi vì chị Phiến hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ xuất hiện, đây là một buổi lễ đính hôn không có cô dâu, chỉ có chú rể.
Đính hôn mà không thành, cậu Hạng cũng chỉ có thể chơi đùa giết người.
“Formalin?”
Ông Hứa đại diện cho mọi người tiếp tục tò mò hỏi: “Đã sớm nghe đồn là cậu Hạng muốn trưng bày nội tạng gì đó ở trên lễ đính hôn… Ngày vui lớn thế này mà thấy máu thì không hay lắm đâu.”
“À, ha ha, ha ha… Cậu Hạng cũng có ý của cậu ấy, mọi người cứ ngồi đi, ngồi đi…”
Cô Minh Thành cười gượng bảo mọi người ngồi vào chỗ, sau đó cất bước bỏ chạy.
Chạy đến một góc, Cô Minh Thành lén liếc mắt nhìn khách khứa trong sảnh lớn một vòng, trong lòng cực kỳ sốt ruột, ngoài nước, trong nước, giới thương nhân, giới xã hội đen… Nên đến đều đã đến.
Nếu như chị Phiến không đến thật, lần này cậu Hạng có thể sẽ mất hết mặt mũi rồi.
Cậu Hạng cũng thật là, đã không thấy chị Phiến, còn nhất quyết muốn làm lễ đính hôn nữa… Bây giờ sợ là sắp thành trò cười rồi.