Tiêu rồi tiêu rồi, hai người cãi nhau rồi, sắp đánh nhau luôn rồi.
Nữ cảnh sát sức lực dũng mãnh nhất cục cảnh sát đối đầu với nhân vật tàn nhẫn nhất cả Đông Nam Á!
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân nhỏ vang lên, Hạng Diêu Linh tung tăng chạy ra, tò mò nhìn đám người này, phía sau là bảo mẫu đi theo.
Khu vui chơi Chú Vịt Vàng, Hạng Chí Viễn và Giang Ninh Phiến đứng đó đối mặt với nhau, đối đầu gay gắt.
Gương mặt nào cũng lạnh băng.
"Cậu Hạng, đây là trách nhiệm của tôi." Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
"Ai dám động vào người của tôi, giơ tay chặt tay, giơ chân chặt chân!"
Sắc mặt Hạng Chí Viễn u ám cực kỳ.
"Mẹ ơi..."
Hạng Diêu Linh từ sau đám người chạy ra, thấy Giang Ninh Phiến lập tức vui vẻ chạy qua đó, vui mừng khôn xiết kêu lên: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"
"..."
Các đồng nghiệp đứng đó, từng cái đầu đen nhấp nhô.
Giang Ninh Phiến có con gái?
Giang Ninh Phiến đang xung đột với Hạng Chí Viễn, nghe thấy tiếng con gái thì mềm lòng, cúi mắt nhìn con gái, Hạng Diêu Linh đang chạy tới bên cô.
"Cẩn thận chút."
Giang Ninh Phiến mỉm cười, lên trước bế Hạng Diêu Linh lên.
Hạng Diêu Linh lập tức ôm lấy cổ cô, hôn lên má cô, sau đó dựa vào vai cô: “Con nhớ mẹ lắm, mẹ có nhớ con không?"
"Nhớ."
Giang Ninh Phiến mỉm cười, cũng không quan tâm Hạng Chí Viễn bên cạnh đang nhìn, dù sao bây giờ trong mắt anh cô là một mối mâu thuẫn.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn bọn họ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Hạng Diêu Linh: "Chuông Nhỏ, qua đây ba bế!"
Hạng Diêu Linh ngóc chiếc đầu nhỏ dậy nhìn sang Hạng Chí Viễn, giọng nũng nịu an ủi anh: "Ba đợi chút đi."
Nói xong, Hạng Diêu Linh lại ôm chặt lấy Giang Ninh Phiến.
Sắc mặt Hạng Chí Viễn càng khó coi hơn.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, Giang Ninh Phiến và Hạng Chí Viễn đồng thời quay đầu lại, thấy nhóm đồng nghiệp nghe lén nằm ngã hết dưới đất, người chồng người, xếp thành một cục, đồ sộ vô cùng, gương mặt nào cũng viết đầy ngạc nhiên và không thể tin được.
Thấy bọn họ nhìn qua đây, các đồng nghiệp vội vàng đứng dậy...
"Cái gì nhỉ, chất liệu sàn bên này rất tốt."
"A, điện thoại đến rồi. A lô, ba ba, à xùy, ba, con không phải xùy ba... Cái gì nhỉ, con không cẩn thận học giọng điệu trẻ con rồi."
"Biệt thự này lớn thật, tôi đi quan sát địa hình."
"Cùng đi đi, đi đi đi."
Một đám người bỗng chốc tản ra.
Hạng Diêu Linh được Giang Ninh Phiến ôm trong lòng, hiếu kỳ nhìn bọn họ biến mất trong phút chốc như xem một vở kịch thì giơ tay lên vỗ tay cổ vũ: "Hay quá, hay quá!"
Lòng Giang Ninh Phiến chùng xuống, đôi mắt tối đi.
Chuyện này không giấu được nữa, cô muốn gặp Hạng Diêu Linh chỉ có thể chịu đựng nhiều hơn.
"..."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn về hướng đám người biến mất, cười lạnh mỉm mai: "Dựa vào đám người cô mang đến mà bảo vệ tôi? Nực cười."
Nói xong, Hạng Chí Viễn bế Hạng Diêu Linh đi: "Đi, ba đưa con đi ăn sáng."
"Còn mẹ thì sao?"
Hạng Diêu Linh hỏi.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc Giang Ninh Phiến một cái: "Cô ta ăn rồi!"
"..."
Giang Ninh Phiến bất lực nhìn anh, Hạng Chí Viễn bế Hạng Diêu Linh rời đi, Giang Ninh Phiến nghĩ đến chuyện đối đầu gay gắt ban nãy, thế nên cao giọng nói: "Chuông Nhỏ, con nói với ba, bảo ba đưa lịch trình cho mẹ, mẹ phải làm việc."
Hạng Chí Viễn dừng bước, đôi mắt đen trừng cô.
Cô còn dám lợi dụng con gái?
Hạng Diêu Linh mơ hồ nhìn Giang Ninh Phiến, sau đó nhìn sang Hạng Chí Viễn, đôi tay nhỏ sờ lên mặt anh, ngoan ngoãn nói: "Đưa cho mẹ, nha, mẹ làm việc."