Với cách giam lỏng bốn bức tường bao vây hoàn toàn này của Hạng Chí Viễn, một con vật nhỏ cũng không thể chạy thoát, huống chi là người sống sờ sờ như cô, bên trong còn có một người bị thương nữa.
Giang Ninh Phiến trở lại căn phòng tối, chỉ nhìn thấy An Vũ Dương nhắm mắt nằm ở đó, hơi nhíu mày lại, hơi thở đều đặn.
Cơn đau dữ dội như vậy thì anh ta không thể ngủ được, hẳn là đang hôn mê.
Giang Ninh Phiến đứng đó, nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên người anh ta. Cuối cùng lao tới, hạ quyết tâm ngồi xổm bên cạnh anh ta, dùng kéo ngâm vào nước vô trùng, sau đó cắt chiếc áo len dính đầy vết máu trên người anh ta…
“Shhh.”
An Vũ Dương đau đớn tỉnh lại, môi run rẩy.
“Giang Ninh Phiến, đừng chữa trị cho tôi.” Sau khi biết cô đang làm gì, An Vũ Dương nói một cách yếu ớt.
“Anh muốn chết cũng đừng chết trước mặt tôi, chết trong tay Hạng Chí Viễn tôi sẽ không áy náy một chút nào.” Cô vẫn cứ cắt, trên miệng thì tiếp tục những lời nói lạnh lùng.
Anh ta không chết trước mặt cô thì cô có thể thờ ơ sao?
An Vũ Dương khựng lại, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Nói xong, anh ta duỗi tay của mình gạt tay cô ra, làm cho chiếc kéo trên tay Giang Ninh Phiến di chuyển theo, vô tình đâm vào lưng anh ta.
“Hự.”
An Vũ Dương đau đến nỗi cong người, hai mắt mơ màng nhìn về trước, khuôn mặt trắng bệch. Anh ta gắng gượng đứng lên, lưng anh ta cong đến mức không thể đứng thẳng được.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta.
Trông anh ta khó mà đứng vững, dường như trong đầu đã mất phương hướng, đưa tay ra lần mò bốn bức tường xung quanh rồi loạng choạng bước từng bước.
Giống như một người lạc đường, trên mặt chỉ còn thấy vẻ mơ màng.
Chân nam đá chân chiêu, An Vũ Dương sờ đến vách tường của căn phòng tối, giọng nói yếu ớt vang lên: “Giang Ninh Phiến, mở cửa.”
Chiếc điều khiển từ xa vẫn nằm trong tay cô.
“An Vũ Dương, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Giang Ninh Phiến ngồi im tại chỗ rồi hỏi, hốc mắt rơm rớm nước.
“Tôi không muốn gì cả, mở cửa.”
An Vũ Dương một tay chống lên tường, giọng điệu kiên quyết nhưng người thì đã vô cùng yếu ớt, hệt như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“…”
Giang Ninh Phiến không mở.
Thế này muốn cô mở thế nào được…
“Giang Ninh Phiến, lần này tôi đã muốn bảo vệ cô thì tôi sẽ bảo vệ cho đến cùng, cô không thể ra ngoài được, hiểu không?” An Vũ Dương nói.
Một khi cô ra ngoài thì coi như mạng của anh ta đã phí công vô ích.
Giang Ninh Phiến chớp mắt, đứng lên đi tới trước mặt An Vũ Dương, nói một cách dò xét: “Cho dù anh chết vì tôi thì tôi cũng sẽ không làm nằm vùng.”
Nói xong, Giang Ninh Phiến dùng điều khiển mở cửa căn phòng tối.
An Vũ Dương gật đầu, hai tay đẩy mạnh vào tường rồi bước ra bên ngoài: “Ngày mai tôi sẽ dụ bọn họ rời khỏi đây, cho dù có thể rời đi hay không, một khi tôi chết thì cô phải đi càng xa càng tốt. Nhớ lấy lời của tôi.”
Tường tự động khép lại.
Ngăn cách An Vũ Dương vẫn còn yếu ớt ở bên ngoài.
Từ đầu tới cuối anh ta không để cô chữa trị vết thương, cố chấp như vậy khiến cô không thể hiểu nỗi.
Anh ta muốn bảo vệ cô sống tiếp, kể cả mạng sống của mình cũng không tiếc, vậy tại sao lúc đầu lại bán đứng cô? Tại sao lại muốn đưa cô lên giường của Hạng Chí Viễn.
Rốt cuộc anh ta thật sự quan tâm cô hay chỉ là vẻ đạo đức giả.
“…”
Giang Ninh Phiến đi đến trước màn hình máy tính, kiểm tra hình ảnh giám sát, chỉ thấy An Vũ Dương đang lần mò trên tường mà bước đi, va chạm một cái, cả người nặng nề ngã xuống đất…
An Vũ Dương ngã sấp trên mặt đất không thể đứng dậy được nữa.
Máu đỏ trên lưng cho thấy vết thương trên lưng anh ta nghiêm trọng thế nào.
Thật lâu sau, An Vũ Dương mới từ dưới đất chật vật đứng dậy, vịn vào vách tường mà bước đi về phía căn phòng.
“Tôi không biết liệu tôi có thể tin tưởng anh được nữa không.”
Giang Ninh Phiến tự thì thầm với chính mình, quyết tâm không ra ngoài.