Ánh mắt đó, khiến người khác hoảng sợ khó nói.
“Hạng Chí Viễn, anh dừng lại!” Giang Ninh Phiến lớn tiếng hét lên: “Nếu như anh muốn sỉ nhục tôi, không cần phải mang tính mạng mình ra đùa.”
Hủy xe, người chết.
Cô chết, anh cũng không sống được.
Hạng Chí Viễn mắt điếc tai ngơ, đạp mạnh chân ga, bất chấp lao xe về phía trước, sắc mặt cực kỳ khó coi như một con thú hoang sổng chuồng.
Trước mắt anh tái hiện lại hai quyển chứng nhận kết hôn đó.
Chứng nhận kết hôn đỏ như máu.
Hạng Chí Viễn thấy bản thân mình như một trò đùa, phát điên lên nghĩ hết mọi cách trả thù Giang Ninh Phiến, sỉ nhục cô, kích thích cô, nhưng đến cuối cùng anh không nhận được chút cảm giác sung sướng khi trả thù nào…
Cô trước giờ đều không sao, tiếp tục sống cuộc sống an nhàn của mình.
Còn anh, hết lần này đến lần khác tìm đến, hết lần này đến lần khác tổn thương đầy mình.
Đây có là gì?
Từ đầu đến cuối anh đều không tự trọng!
Cho dù Giang Ninh Phiến nói gì nữa, Hạng Chí Viễn không hề nghe, chỉ tiếp tục lái xe về phía trước, điên cuồng lao đi.
“Cô gái bên cạnh anh đâu?”
Giang Ninh Phiến liếc thấy bịch thuốc trên xe thì hỏi, ban nãy cô gái đeo chuông đó vẫn còn bên cạnh Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn nghe vậy mới như đột nhiên bị thức tỉnh, phanh xe gấp, dừng xe lại bên đường.
Giang Ninh Phiến chuẩn bị đủ tâm lý mới không để cơ thể đột ngột lao về phía trước.
Xe đua dừng lại.
Cửa kính xe đóng chặt, cách mọi âm thanh bên ngoài.
Giang Ninh Phiến buông tay ra, ngồi dựa vào lưng ghế, ngước mắt lặng lẽ nhìn mặt Hạng Chí Viễn.
Mặt anh vẫn diêm dúa lẳng lơ, đường nét sắc sảo, xinh đẹp.
Chỉ nhìn thôi, lòng cô cũng thắt lại.
Anh cách cô không đến 40cm, nhưng lại giống như cách cả hai thế giới.
Rất lâu sau, lâu đến mức Giang Ninh Phiến đã cảm thấy ngạt thở, Hạng Chí Viễn đột nhiên quay mặt lại, cười như không cười hỏi cô: “Cần gì phải gọi xa lạ như vậy, cô gái đó… Không phải cô cũng từng giả mạo qua sao?”
Trong mắt anh có sự khinh miệt, chế giễu.
“…”
Mặt Giang Ninh Phiến trắng bệch.
“Giang Ninh Phiến, tôi thật không ngờ, không bắt được tôi mà cô vẫn ung dung mang thai con của tên mù chết tiệt đó, kết hôn với anh ta, sống cuộc sống hạnh phúc của cô.” Hạng Chí Viễn lành lạnh nói.
Tên mù chết tiệt.
Thì ra, anh nghĩ đứa con trong bụng cô là của An Vũ Dương.
Cũng tốt, không cần cô phải bịa ra lời nói dối.
“Tại sao không thể?” Giang Ninh Phiến ổn định cảm xúc, mặt thản nhiên nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chuyện lớn của cuộc đời tôi và nhiệm vụ đâu có liên quan gì, không phải sao?”
Chuyện lớn của cuộc đời.
Nhiệm vụ.
Anh chỉ là một nhiệm vụ của cô.
Anh bị cô lừa đến suýt mất cả mạng, trong mắt cô, anh chỉ là một nhiệm vụ.
“Vậy nhiệm vụ thất bại rồi, tên mù chết tiệt đó vẫn cần cô?” Hạng Chí Viễn khinh thường liếc nhìn chiếc bụng to của cô: “Cưới chạy bầu?”
Hạng Chí Viễn vừa dứt lời, cầm bao thuốc ra rút một điếu, động tác thuần thục.
“…”
Đôi mi Giang Ninh Phiến khẽ động, cụp mắt xuống, không nói đúng, cũng không nói sai.
Hạng Chí Viễn hút thuốc, khói thuốc bay khắp xe, toả ra mùi khó chịu…
Giang Ninh Phiến khó chịu dùng tay bịt mũi, liếc nhìn tên đơn thuốc trên bao, không kìm được nhướng đôi mày lá liễu: “Anh đừng hút thuốc nữa.”
Nhất định là rượu, thuốc quá độ mới phải vào bệnh viện.
Vậy mà bây giờ còn hút thuốc, điên rồi à? Không cần sức khỏe nữa à?
Hạng Chí Viễn biết cô không thích mùi thuốc, quay sang trừng mắt với cô một cái rồi giơ tay đẩy cửa xuống xe hút thuốc.