Giang Ninh Phiến thản nhiên mà nói.
Cô biết Cô Minh Thành hận cô, hận cô hủy hoại Hạng Chí Viễn…
Mà cô, đúng lúc cũng cần mấy bạt tai để làm cho bản thân thoải mái một chút.
“…”
Nghe vậy, Cô Minh Thành chậm rãi xoay người, mày rậm mắt to trừng cô, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Giang Ninh Phiến đã chuẩn bị sẵn sàng chờ bị ăn đánh.
Giây tiếp theo, Cô Minh Thành bỗng nhiên khụy gối xuống, thẳng tắp mà quỳ rạp xuống trước mặt cô…
“Anh làm gì vậy?”
Giang Ninh Phiến hoảng hốt mà nhìn anh ta, không khỏi lùi về phía sau một bước.
Đám đàn em thấy Cô Minh Thành quỳ xuống, cũng ào ào quỳ xuống theo, quỳ đầy đất trước cửa chung cư của cô…
Cô Minh Thành thẳng tắp sống lưng, nâng mắt lên nhìn về phía Giang Ninh Phiến, một người cộc cằn như vậy lại đỏ hốc mắt: “Chị Ninh Phiến, coi như Cô Minh Thành tôi cầu xin chị, chị tha cho cậu Hạng đi.”
“…”
Tha cho cậu Hạng.
Giang Ninh Phiến rũ mắt ngơ ngác mà nhìn anh ta, ở trong mắt Cô Minh Thành, là do cô không tha cho Hạng Chí Viễn sao?
“Chị Ninh Phiến, nếu chị căm ghét **, căm ghét những kẻ làm đủ chuyện xấu xa chúng tôi, vậy thì chị cứ lấy mạng của Cô Minh Thành tôi đi.” Cô Minh Thành quỳ gối ở đó nói: “Tôi chết không đáng tiếc, nhưng cậu Hạng thì không được, mạng của cậu Hạng còn đáng quý hơn Cô Minh Thành tôi nhiều.”
“Cô Minh Thành, anh đứng lên đi.”
“Chị nghe tôi nói xong đã!” Cô Minh Thành đẩy tay cô muốn đỡ anh ta ra: “Chị Ninh Phiến, tôi quen cậu Hạng là ở chợ đen Thái Lan.”
“…”
“Lúc ấy, chúng tôi bị người vây đánh, anh ấy bị đánh tới gãy xương mà vẫn còn quay đầu lại cứu tôi, nếu không có cậu Hạng, mạng của Cô Minh Thành tôi đã sớm bỏ lại ở Thái Lan rồi!” Cô Minh Thành nói.
“…”
Giang Ninh Phiến lẳng lặng mà đứng ở nơi đó.
Trước kia cô vẫn luôn cho rằng Cô Minh Thành chỉ là một tay sai trung thành, hóa ra, giữa anh ta với Hạng Chí Viễn lại từng có chuyện cũ như vậy.
Cô không tưởng tượng ra nổi Hạng Chí Viễn mười mấy tuổi đã sống ở chợ đen Thái Lan như thế nào.
Nhưng huấn luyện anh đến mức bị gãy xương cũng có thể chịu đựng được, thuốc gây tê cũng có thể ngửi ra được là từ đâu, hẳn là nơi đó chẳng khác gì địa ngục.
“Cho nên tôi đã thề, ngày nào Cô Minh Thành tôi còn sống, tôi nhất định sẽ dùng mạng che ở phía trước cậu Hạng.” Cô Minh Thành quỳ nói: “Nhưng bây giờ là cậu Hạng tự từ bỏ bản thân, ngay cả ông Hạng cũng không có cách, tôi thì càng không thể làm được gì.”
“Anh xin tôi, tôi cũng có thể làm gì được?”
Giang Ninh Phiến lẩm bẩm hỏi.
So với nói là hỏi Cô Minh Thành, chẳng thà là nói đang hỏi chính mình.
Cô có thể làm được gì…
Cô không thể yên tâm thoải mái mà ở bên Hạng Chí Viễn, cũng không muốn anh chết, có thể đi tới một bước này, cô có thể làm gì được nữa?
“Chị Ninh Phiến chị chắc chắn có cách.”
Cô Minh Thành xúc động mà quỳ lên trước, bắt lấy tay cô: “Luật sư nói, cậu Hạng là vì chị nên mới từ bỏ bản thân, chỉ có chị mới có cách khiến cho cậu Hạng có ý chí mà sống tiếp thôi.”
“Tôi không làm được…”
Giang Ninh Phiến hoảng loạn mà tránh thoát khỏi tay anh ta.
“Chị Ninh Phiến, cậu Hạng vì chị mà ngay cả mạng cũng không cần, cái gì cũng không màng, anh ấy đã điên cuồng vì chị, tôi cầu xin chị, chị Ninh Phiến, chị tha cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng khiến cho anh ấy điên cuồng vì chị nữa, tôi cầu xin chị…”
“Tôi không tài giỏi tới như vậy đâu.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Không phải cô chưa từng khuyên Hạng Chí Viễn, nhưng Hạng Chí Viễn không nghe, anh không chịu nghe gì cả.
Trừ khi cô đồng ý rời đi cùng anh, anh mới bằng lòng sống tiếp.
Nhưng cô không làm được.
Lương tâm của cô không cho phép.
“Nếu trên Trái Đất này có một người có thể khiến cho cậu Hạng thay đổi ý định, thì chắc chắn chỉ có chị thôi chị Ninh Phiến.” Cô Minh Thành nắm chặt lấy tay cô, một người đàn ông mà hai mắt lại đỏ đến mức gần như sắp rơi nước mắt, sâu trong ánh mắt toàn là cầu xin: “Chị chắc chắn có cách khiến cho cậu Hạng không từ bỏ bản thân, chị Ninh Phiến chị chắc chắn có…”