“Keng…”
“Keng…”
Điện thoại của cô đặt trên bệ cửa sổ, thỉnh thoảng vang lên tiếng tin nhắn mới, đều là vài tin nhắn mới nhất.
Xã hội thượng lưu vạch trần bữa tiệc du thuyền thành phố S là tiệc mại dâm, công khai giao dịch dơ bẩn.
Hai sao nữ lớn Tần Trang Hương, Hà Tinh Tinh đều công khai giá ngủ qua đêm 14 triệu tệ, một ngày hốt bạc, quy tắc ngầm len lỏi vào đầu sao nữ tuyến một.
Khu vực thối nát của xã hội thượng lưu, người mẫu tập trung dụ dỗ kẻ ngốc, nhiều phú thương, chính khách, lãnh tụ háo sắc đều bị bắt về cục cảnh sát tra hỏi.
Thế giới của người có tiền đang làm gì? Xin chú ý bữa tiệc du thuyền thành phố S…
…
Từ sau khi cô thức dậy sau giấc ngủ, tin nhắn trên điện thoại không ngừng đổi mới.
An Vũ Dương cứu được cô, cũng giải tán cả bữa tiệc du thuyền, tương đương đâm Hạng Chí Viễn một đao…
Lấy tính cách có thù tất báo của Hạng Chí Viễn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha An Vũ Dương như vậy.
Nhưng e rằng giờ phút này anh đã đi Florence rồi.
“Cốc cốc…”
Cửa bị gõ hai lần.
Giang Ninh Phiến bị đánh thức khỏi suy nghĩ, xoay người nhìn về phía cửa phòng bệnh, nhẹ giọng nói: “Tiến vào đi.”
Cửa bị đẩy ra.
Một bóng dáng thon dài cao to đứng ở cửa, là An Vũ Dương.
“Mua cho cô sữa bò.” Bước chân An Vũ Dương nhẹ nhàng đi vào, trên tay cầm hai bình sữa chua.
Sau khi Giang Ninh Phiến mang thai rất thích ăn chua.
“Cảm ơn.” Trên gương mặt hơi tái nhợt của Giang Ninh Phiến nở nụ cười nhàn nhạt: “Lần này không mua rượu về sao?”
An Vũ Dương đang trong quá trình học chữ, đi siêu thị thường sẽ làm trò cười, bởi vì có đôi khi anh ta không nhận ra mặt chữ, nên trực tiếp đóng gói đồ đại.
Có lần vì mua sữa chua cho cô, kết quả mua về một thùng rượu.
“Hồi nãy tôi hỏi nhân viên siêu thị rồi, cam đoan tuyệt đối không nhầm lẫn.” An Vũ Dương cười ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt khiến người ta ấm áp như gió xuân, có nhiệt độ ấm áp: “Nhưng cô ấy hỏi tôi có phải lúc nhỏ không có tiền đến trường, người lớn như vậy mà không biết chữ.”
“Phụt.” Lúc này Giang Ninh Phiến thật sự bị chọc cười, không kìm nén nổi.
Chỉ tưởng tượng hình ảnh đó thì đã rất buồn cười rồi.
“Xem ra tâm trạng cô rất tốt.” An Vũ Dương nở nụ cười vui mừng, đi đến trước mặt cô đưa bình sữa bò cho cô.
“Đại nạn không chết nên tâm trạng tốt không đúng sao?”
Giang Ninh Phến cười hờ hững, vừa nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm qua, ánh mắt lóe lên sự ảm đạm, cô khẽ nói: “Tối hôm qua cảm ơn anh đã cứu tôi kịp lúc như vậy.”
Chậm xíu nữa có lẽ cô sẽ một xác hai mạng.
“Sau khi cô bị Hạng Chí Viễn bắt đi, tôi lập tức điều tất cả camera giám sát của thành phố, bắt mọi người cùng tôi quan sát, còn may, chưa tính là muộn.” An Vũ Dương đi đến cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, khí chất thanh tâm quả dục trên người càng rõ hơn.
“Cảm ơn.” Giang Ninh Phiến lần nữa cảm kích nói, chuyển bình sữa bò trong tay: “Có đôi khi tôi cảm thấy không trả hết nợ cho anh.”
“Tôi thay chị cô chăm sóc cô.”
An Vũ Dương quan tâm cho cô một bậc thang, để cô có thể tiếp nhận những nỗ lực của anh ta.
“Chị gái chắc chắn hận anh không thể là em trai chị ấy.” Giang Ninh Phiến nói.
Không có ai làm em gái giống như cô.
Cô thậm chí không quan tâm mối thù truyền kiếp, đi yêu người đàn ông báo thù cực đoan kia.
“Chị gái lương thiện như vậy, sẽ hiểu mọi chuyện của cô.” An Vũ Dương nhìn cô uống sữa, ánh mắt lập lòe, do dự mở miệng: Thật ra đêm qua Hạng…”
“Hửm?”
Giang Ninh Phiến khó hiểu ngước mắt nhìn về phía anh ta.
Môi của cô còn vươn lại vệt sữa bò trắng, tràn ngập sự cám dỗ ngây thơ.