“Anh ta phát hiện tôi là hàng giả mạo thì có thể khơi dậy ý nghĩ tìm Tiêm Tiêm ban đầu của anh ta lần nữa, anh ta không còn cần vì tôi mà đánh đổi nhiều như vậy nữa.” Giang Ninh Phiến nói.
Cô không còn Tiêm Tiêm của anh, không còn là giấc mộng của anh.
Vậy anh, làm sao còn có thể vì cô mà chết chứ…
“Tôi không cho rằng Hạng Chí Viễn sẽ tin màn kịch này của cô.” An Vũ Dương có trực giác này.
“Tôi sẽ khiến anh ta tin.”
Giang Ninh Phiến lau khô nước mắt, quay lưng kéo cửa, cương quyết rời đi.
Đường là do bản thân cô chọn, cô sẽ không hối hận, nhưng cô không thể xóa đi nỗi đau và sự day dứt trong lòng.
Từ nay về sau…
Cô không còn là Tiêm Tiêm của anh nữa.
Không còn nữa.
Cô bắt buộc phải từ bỏ tình yêu của mình.
Giang Ninh Phiến trang điểm, nhất là phần bên mắt được cô trang điểm rất kỹ.
Cô đi lên sân thượng.
Gió trên sân thượng vẫn to như trước, thổi ù ù làm tai cô đau.
Giang Ninh Phiến đi qua bên đó, dường như sân thượng trống trải không bờ bến, cô thấy Hạng Chí Viễn vẫn ngồi trên chiếc ghế tựa dài màu trắng nơi xa xa.
Lần này, tay anh không bị còng vào ghế.
Mấy đồng liêu trông coi Hạng Chí Viễn thấy cô thì như thấy cứu tinh vậy, chạy đến bên Giang Ninh Phiến nói: “Giang Ninh Phiến, không biết làm sao mà ánh mắt của tên họ Hạng đó đáng sợ quá.”
Cũng chỉ có Hạng Chí Viễn mới có thể khiến ánh mắt của mình dọa được những thành viên từng trải qua huấn luyện kỹ lưỡng của AN.
“Tôi biết rồi, mọi người đi xuống trước đi.”
Giang Ninh Phiến gật đầu, hai tay đút vào túi, nhàn nhạt nói.
“Được, chúng tôi đi ngay.”
Mấy đồng nghiệp vòng qua cô rồi rời khỏi sân thượng.
Giang Ninh Phiến đứng nhìn Hạng Chí Viễn từ xa, một người một ghế, lúc này mặt trời đã lặn dần, không còn chói mắt nữa…
Giang Ninh Phiến đi về phía trước, mặt thản nhiên, không có quá nhiều biểu cảm gì, ngồi xuống bên cạnh anh, cô không nhìn gương mặt anh… Cô sợ cô không thể trả lời lưu loát.
Nhưng cho dù không chú ý anh, nhưng khí thế của anh vẫn mạnh mẽ, mạnh mẽ đến không thể lơ đi.
Cô căng thẳng, lòng thấp thỏm.
“Lần này không có bánh bao chiên?” Hạng Chí Viễn hỏi, giọng bình thường hơn nhiều, không còn trầm như lúc nãy nữa.
Trái tim Giang Ninh Phiến bị bóp nghẹt.
Anh chỉ hỏi đến bánh bao chiên?
Cô chủ động nhắc lại: “Hạng Chí Viễn, ban nãy tôi vừa nói…”
“Tôi không tin.”
Hạng Chí Viễn kiên quyết.
“…”
Giang Ninh Phiến cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Bị An Vũ Dương đoán trúng rồi.
Anh không tin.
Giây sau, Hạng Chí Viễn nắm cằm cô xoay lại, cô đối mặt với đôi mắt thâm sâu đó.
“Nghe này, Tiêm Tiêm, nếu như em muốn tôi sống tiếp, rất đơn giản, ở bên tôi!” Hạng Chí Viễn vội vàng nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói: “Đừng dùng chiêu khích tướng thấp kém này.”
“…”
Ngón tay của anh dùng lực mạnh, cằm của Giang Ninh Phiến đau đớn.
“Đừng mang chuyện lúc nhỏ của chúng ta ra đùa giỡn với tôi, trò đùa này, tôi không giỡn được, hiểu chưa?” Hạng Chí Viễn nhìn cô và gằn từng chữ một.
Giang Ninh Phiến nhìn anh, không để cho bản thân lộ ra chút hoang mang nào.
Cô, một khi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.
“Vậy sao?” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nhìn anh, không một nụ cười, không chút giả vờ, chỉ nói: “Anh có biết anh không tin những lời nói đó của tôi thì sẽ có lợi cho tôi nhất không?”
“…”
Vẻ lạnh lùng đến bất ngờ của cô đã đập vào mắt anh.
Hạng Chí Viễn nắn mạnh cằm của cô: “Nói với tôi, chỉ có màn ban nãy là lừa tôi!”