Giọng nói anh giống như đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng làm rung động dữ dội.
Trong mắt anh có đám lửa đủ thiêu cháy hết thảy.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh, rất nhanh đã quay đầu đi, cằm bị Hạng Chí Viễn mạnh mẽ quay qua, Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô: “Làm sao không nhìn tôi?”
Bởi vì cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh không có gì đẹp, vì sao tôi nhất định phải nhìn?” Giang Ninh Phiến làm giọng điệu của mình trở nên lạnh nhạt.
Xe từ từ chạy đi.
“Ồ.”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cười một tiếng: “Nhìn tôi không vừa mắt à? Tiêm Tiêm, khi nào thẩm mỹ vặn vẹo của em có thể uốn nắn được?”
“Thẩm mỹ vặn vẹo của tôi sao?”
“Đương nhiên.” Hạng Chí Viễn nắm chặt tay cô, dẫn dắt cô sờ mặt mình, cả người kiêu ngạo: “Nhìn kỹ đi, đây là lông mày của tôi, cặp mắt, đây là cái mũi của tôi, đây là môi tôi dùng để hôn em… Khuôn mặt này chính là sự kết hợp hoàn mỹ nhất, em từng gặp ai đẹp hơn tôi chưa?”1
“Hạng Chí Viễn, anh không cần mặt mũi à?”
Giang Ninh Phiến bị chọc cười, vẻ lạnh nhạt trên mặt không thể duy trì nổi.
Đâu thể tự biên tự diễn như thế.
“Tôi cần em là đủ rồi!”
Cô cười nhàn nhạt, có sự quyến rũ không thể nói ra.
Hạng Chí Viễn trực tiếp ôm cô vào lòng, hai tay ôm chặt cô, lại bắt đầu màn tỏ tình mỗi ngày…
Giang Ninh Phiến thoát khỏi ngực anh, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hơi ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta không về nhà họ Hạng sao?”
Đây không phải đường đến nhà họ Hạng.
Nhà họ Hạng ở hướng đông bắc thành phố S.
“Ai nói chúng ta phải trở về?” Hạng Chí Viễn ôm cô nói.
“Vậy đi đâu?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Đến thì em sẽ biết.”
Hạng Chí Viễn thừa nước đục thả câu, vừa ôm cô vừa sờ lên đùi cô, vuốt ve cách váy cô, đầu ngón tay lúc lên lúc xuống giống đánh đàn dương cầm…
Giang Ninh Phiến đoán không ra Hạng Chí Viễn đang nghĩ gì, chỉ nhìn qua bên ngoài.
Hướng này… Là muốn đi đâu?
Bên ngoài ngựa xe như nước, hai làn xe bên cạnh đều bị kẹt cứng, cô đã từng nhìn quen giao lộ dựng thẳng lên nhà cao tầng, cửa hàng khắp nơi trên mặt đất…
Cô bị Hạng Chí Viễn khóa ở bên người thời gian quá dài, đến mức bên ngoài phát triển nhanh chóng như vậy cô cũng không rõ.
Bỗng dưng tài xế lái xe thể thao lên một con đường không quá rộng.
Hướng này là…
Nhà của cô!
Thần kinh cả người Giang Ninh Phiến đều căng thẳng lên, nói đúng ra hướng này đi đến nhà thân phận giả của cô, nhà thuộc về “Y tá Giang Ninh Phiến”.
Không phải nhà thành viên Giang Ninh Phiến của tổ chức AN.
“Anh muốn đến nhà tôi sao?” Giang Ninh Phiến ngồi thẳng trong lòng Hạng Chí Viễn, anh muốn đi làm gì?
“Ừm.”
Hạng Chí Viễn khoác vai cô, vừa dứt lời, xe thể thao đã chậm rãi tiến vào khu vực tiểu khu, ngừng lại trước một tòa nhà màu trắng.
“Anh muốn làm gì? Ba mẹ tôi không đắc tội anh.” Giang Ninh Phiến hơi căng thẳng nói.
Thật ra ba cô đã qua đời, mẹ còn ở cảng biển, người nơi này chỉ là ba mẹ thân phận giả của cô.
Hạng Chí Viễn đã biết sự thật rồi sao?
“Em gấp cái gì? Tôi không định làm gì bọn họ.” Hạng Chí Viễn lườm cô, trong mắt lướt qua sự ảm đạm: “Trong mắt em tôi chính là người đàn ông không phân tốt xấu, lòng dạ độc ác ư?”
Chẳng lẽ không phải.
Không nói người khác, chỉ riêng cô đã chịu biết bao khổ cực dưới tay anh.
“Nào, xuống thôi.”
Hạng Chí Viễn nắm tay cô xuống xe.
Mười mấy chiếc xe đậu trước cửa biệt thự nhỏ, Cô Minh Thành dẫn mười mấy đàn em xông lên trước, liều mạng nhấn chuông cửa…