Không ngờ trọng điểm của cô lại là ở đây.
Cô có nghe thấy anh nói rằng anh đã có con không?
Sắc mặt của Hạng Chí Viễn trở nên khó coi hơn, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Giang Ninh Phiến bị nhìn chằm chằm không thể giải thích được.
“Cô sinh con gái hay con trai?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng hỏi, trong con ngươi màu đen lộ ra vẻ khinh thường.
Nghe vậy, thân thể Giang Ninh Phiến lại cứng đờ, khó khăn mở miệng nói: "Là con gái.”
Hơn nữa, anh đã nhìn thấy nó.
Vừa mới ngủ trên đùi của anh.
“Mọi người đều nói rằng con gái sẽ giống ba, không phải con gái của cô là một người mù đấy chứ?”
Hạng Chí Viễn mỉa mai nói, ánh mắt nhìn về phía cô lộ ra vẻ khinh bỉ, nâng một chân giẫm lên bàn trà, tư thế ngông cuồng không kiềm chế được.
“Không, con bé rất khỏe mạnh.” Giang Ninh Phiến trả lời rất nhanh, không nhịn được lại nói: "Hơn nữa rất hoạt bát, tính cách rất đáng yêu, mọi người đều thích con bé.”
Cô muốn anh biết nhiều hơn.
“Ầm…”
Hạng Chí Viễn hung hăng đạp một cước về phía bàn trà, ánh mắt âm u, trừng mắt nhìn về phía cô: "Giang Ninh Phiến, hôm nay cô chạy tới đây chính là để khoe con gái của cô với tôi? Hạng Chí Viễn tôi không rảnh rỗi để nghe cô nói những lời vô nghĩa như vậy!”
Cô vẫn còn mặt mũi nói với anh con gái của cô như thế nào.
“...”
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống.
Trong mắt anh, Chuông Nhỏ là con gái của An Vũ Dương, anh sẽ không muốn biết Chuông Nhỏ là đứa bé như thế nào, cô giả vờ không biết.
Nhưng là anh chủ động nhắc tới con gái của cô trước, hiện tại anh lại nói anh không rảnh rỗi như vậy.
“Cô cút đi cho tôi!”
Hạng Chí Viễn nói, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía mặt đất, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái nữa, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ầm.”
Có tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Vào đi!” Hạng Chí Viễn lạnh lùng quát.
Giang Ninh Phiến ngồi ở một bên, ngồi cùng một chỗ với Hạng Chí Viễn, thân thể của cô giống như không phải của mình, cực kỳ không được tự nhiên.
Cô Minh Thành đẩy cửa tiến vào: "Cậu chủ, đứa bé thức dậy rồi, chúng tôi sẽ đưa đứa bé trở lại trường mầm non, bảo trường học gọi điện thoại cho người nhà của đứa bé đến đón.”
“Đi qua cửa hông, đừng để mọi người phát hiện ra.” Hạng Chí Viễn trầm giọng nói, bỗng nhiên lại bổ sung thêm một câu: "Quấn áo khoác cho cô bé, đừng để lộ mặt.”
“Vâng, cậu chủ.”
Cô Minh Thành gật đầu, lui ra ngoài.
“Vì sao lại không muốn để cho người khác phát hiện ra?" Giang Ninh Phiến nghe ra sự không thích hợp, còn phải dùng áo khoác quấn Chuông Nhỏ lại.
“Không cần cô quan tâm!”
Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng.
Giang Ninh Phiến yên lặng nhìn về phía anh, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hạng Chí Viễn nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, cho rằng cô đang nghĩ đến câu Cô Minh Thành nói gọi điện thoại cho người nhà, trong mắt xẹt qua vẻ khó xử, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Không phải con gái của tôi thì thế nào!”
Anh không giống cô, sinh con gái từ sớm!
“...”
Ai quan tâm đến chuyện anh ta nói dối hay không.
Cô đang suy nghĩ không biết toàn bộ câu chuyện là như thế nào, làm sao anh lại mang theo Chuông Nhỏ.
“Tôi cũng không giống cô, tuổi còn trẻ đã sinh một đống! Sinh xong thì bản thân mình đã già!”
“...”
Cô sinh một đống từ khi nào, là sinh một đứa đấy chứ, hơn nữa cô đâu có già.
Giang Ninh Phiến mặc kệ anh, trầm mặc nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra trong đoạn video giám sát, Hạng Chí Viễn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường rồi mới ôm Chuông Nhỏ vào trong xe mang đi.
Lúc ấy cô chỉ cho rằng Hạng Chí Viễn đã phát hiện ra thân phận của Tiểu Chuông Nhỏ, nên xem nhẹ điểm đáng ngờ này.
Bên ngoài hộp đêm Thánh Đình có nhiều nhân viên trực như vậy.
Cô hiểu ra trong nháy mắt: "Có phải kẻ chủ mưu đứng sau vụ nổ súng vẫn đang tìm cơ hội xuống tay với anh hay không?”
Cho nên, Hạng Chí Viễn mới mang Chuông Nhỏ đi, bởi vì anh sợ cô bé bị theo dõi, cũng không phải phát hiện cô bé là con gái của anh ...