Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chính là lúc cô hoàn toàn rời khỏi An Vũ Dương, đi dứt khoát, sẽ không còn bất kỳ mơ mộng hão huyền nào nữa.
Tình yêu thầm kín của cô sẽ chỉ là một trò cười.
Sau khi cười xong thì phải quên đi hết thảy…
Làm một con chim hoàng yến, Giang Ninh Phiến không biết thời gian trôi qua như thế nào.
Chọn quần áo, chọn đồ trang sức, làm móng tay cũng có thể mất cả ngày… Chẳng khác gì đang lãng phí cuộc đời.
“Cô Giang, đây là sản phẩm mới sẽ được ra mắt tại Paris Fashion Show vào tháng sau, cậu Hạng đã bảo tôi mua cho cô trước.” Tình Tình và mấy nữ giúp việc bước vào phòng ngủ.
Giang Ninh Phiến ngồi trên ghế sô pha, tay chống cằm, năm ngón tay đính kim cương sáng lấp lánh, nhàm chán nhìn bọn họ bật đèn tủ quần áo, lấy đi bộ quần áo của mùa này…
Xa xỉ.
Đương nhiên cô sẽ không cảm thấy biết ơn Hạng Chí Viễn.
Thậm chí anh còn không nhìn qua đống quần áo kia một lần, toàn bộ đều giao cho người khác đi làm, thứ mà cô đang hưởng thụ chỉ là quyền lợi mà bất cứ người tình nào của anh trong quá khứ cũng có được.
“Cô Giang, cậu Hạng bảo cô nấu cháo rồi mang vào phòng sách.” Một nam giúp việc đứng ở cửa nói.
“…”
Chưa từng thấy người đàn ông nào thích ăn cháo đến như vậy.
Giang Ninh Phiến đứng lên từ sô pha, cơn đau trên đùi truyền đến khiến cô không khỏi cau mày.
Đã ba ngày trôi qua, vết bầm trên đùi cô vẫn không giảm chút nào. Xanh xanh tím tím, bình thường thì không sao, vừa cử động một cái đã đau đến mức khiến cô hận không thể cắt bỏ đôi chân của mình.
Nấu cháo trong bếp xong, Giang Ninh Phiến bưng khay lên, lê chân đau đi về phía phòng sách.
“Cô Giang, mời vào.”
Tên đàn em canh giữ ở cửa mở cửa cho cô vào.
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến đi vào phòng sách của Hạng Chí Viễn, kết cấu bên trong rất sâu rộng, phía trên được thiết kế thành một mái vòm hình vòng cung và có gác xép bên trong. Cách bài trí hệt như viện bảo tàng, bốn phía đều được bao quanh bởi những giá sách vừa dày vừa nặng, chất đầy sách ở trên.
Nơi này mang đầy hơi thở văn hóa như vậy, có vẻ như không thích hợp để xuất hiện ở một cơ quan đầu não như Địa Ngục Thiên.
“Cậu Hạng?”
Giang Ninh Phiến đi tới trước bàn làm việc, cất tiếng gọi.
Không có ai đáp lại cô. . ngôn tình hay
Không một ai?
Hạng Chí Viễn không có ở đây, nhận ra điều này, nhịp tim của Giang Ninh Phiến bắt đầu tăng tốc.
Phòng sách của Hạng Chí Viễn luôn là khu vực cấm, người không phận sự miễn vào, cô đã từng âm thầm muốn lẻn vào, nhưng những người giữ cửa ở đây quá nghiêm túc. Cô vốn không có cơ hội.
Cô dám khẳng định, hầu hết những tài liệu cơ mật của Hạng Chí Viễn đều để ở đây.
Đặt khay lên góc bàn, Giang Ninh Phiến đi tới trước bàn làm việc, dè dặt mở những xấp hồ sơ trên đó ra.
Hệ thống giám sát được lắp đặt khắp nơi trong biệt thự, nhưng Hạng Chí Viễn rất ghét bị giám sát thế nên những nơi anh thường ở sẽ không gắn camera theo dõi.
“Tập đoàn SU.”
Giang Ninh Phiến tùy ý cầm một tập tài liệu lên, phát hiện phía trên là một số dự án của tập đoàn SU.
Tập đoàn SU là tập đoàn doanh nghiệp nước ngoài lớn nhất trong nước, dự án kinh doanh rất rộng.
Hạng Chí Viễn là tổng giám đốc đứng sau tập đoàn SU, loại người vẫy vùng trong vùng xám như anh thì bên trong chắc chắn có rất nhiều chuyện xấu…
Nói không chừng tập đoàn này là anh dùng để rửa tiền cho mình.
Xem sơ qua một lần, không nhìn thấy có dự án nào có vấn đề, có rất nhiều công ty con trong tập đoàn của anh, bề ngoài của dự án nào cũng đẹp đẽ hoàn hảo…
Giang Ninh Phiến lại lật một quyển sách khác trên bàn, nó đã được mở ra từ trước, hẳn là Hạng Chí Viễn đang đọc nó…
Cô vừa giở được vài trang, một cái dấu trang rơi ra…
Đó là một tấm thẻ kẹp sách bằng gỗ màu vàng mơ, được đẽo bằng gỗ xoan đào, phía trên được khắc hai nét bút mạnh mẽ: Tiêm Tiêm.