Cuối cùng anh cũng đã có được cô.
Tiêm Tiêm của anh.
Lần này hoàn toàn khác so với lần chiếm hữu trước đó, anh đã tìm lại được cô, đã chiếm được cô…
Dưới lớp chăn mềm mại ấm áp, Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn ôm vào trong ngực.
Cô nâng tay lên sờ vào xương quai xanh, cổ, và mặt mình, không cần nhìn, cô cũng biết bên trên hẳn là có rất nhiều dấu hôn của Hạng Chí Viễn, chói mắt in lên làn da của cô.
Cô lại bị Hạng Chí Viễn ép buộc một lần nữa.
Cán cân trong lòng cô lại nghiêng đi, thù hận lại bùng lên lần nữa…
“Sau này đừng chọc giận tôi, ai cũng có thể rời khỏi tôi, em thì không.”
Hạng Chí Viễn quay đầu lại nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán cô, ánh mắt dừng lại ở dấu hôn và một vài vết bầm tím nhạt màu trên xương quai xanh của cô, có hơi đau lòng: “Có đau không?”
Tay anh vuốt ve xương quai xanh của cô.
“Anh thử đi rồi biết có đau không.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
“Rất sẵn lòng.” Hạng Chí Viễn chờ bị tra tấn.
“…” Giang Ninh Phiến không còn lời nào để nói: “Biến thái.”
Cô mắng anh, Hạng Chí Viễn cũng không tức giận, chuyển mắt nhìn bài trí ở trong phòng, tầm mắt dừng lại trên đồ ăn đã bị nguội ở trên tủ đầu giường.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy ở trên tủ có đặt một tấm ảnh.
Hạng Chí Viễn duỗi cánh tay dài từ trong chăn ra cầm lấy khung ảnh.
Trên ảnh chỉ chụp mỗi mình Giang Ninh Phiến, cô mặc áo thun màu trắng, quần jean màu xanh đã phai màu do giặt nhiều, trên đầu đội mũ lưỡi trai, cười nhẹ nhìn vào máy ảnh, đôi mắt nhẹ cong lên, cả người thanh xuân dào dạt, tuổi mới khoảng chừng mười chín, tràn đầy sức sống.
Bên hông của cô có treo một chuỗi chuông, sợi dây tua rua màu tím là màu sắc tươi sáng duy nhất trong cả tấm ảnh.
Hạng Chí Viễn rút tay đang ôm Giang Ninh Phiến ra, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua trên tấm ảnh, trong mắt lộ ra lưu luyến, anh bỏ lỡ rất nhiều năm trong cuộc đời của cô.
“Tôi muốn tấm ảnh này.”
Anh sẽ đặt ở mép giường, hằng ngày vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy.
Giang Ninh Phiến liếc nhìn thoáng qua tấm ảnh trên tay anh, ngồi dậy từ trên giường, cầm lấy quần áo mặc vào, lạnh nhạt nói: “Hạng Chí Viễn, thật ra anh vốn không hề yêu tôi.”
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn hành động mặc quần áo của cô: “Em có ý gì?”
“Cái anh yêu chỉ là đoạn ký ức kia thôi.” Giang Ninh Phiến xốc chăn lên xuống giường, đôi chân thon dài xỏ vào trong ống quần thể thao: “Có lẽ cuộc sống về sau của anh trải qua quá dơ bẩn, cho nên anh mới cố hết sức muốn bảo vệ đoạn ký ức mà anh cho rằng sạch sẽ kia.”
“Có khác nhau sao?”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô thật sâu.
Cô chính là đoạn ký ức kia của anh.
“Có.” Giang Ninh Phiến lại buộc mái tóc dài lên lần nữa, lạnh nhạt nhìn về phía anh: “Hành động bây giờ của anh chỉ là một bạo quân độc đoán đang chiếm giữ lãnh thổ, không phải thật sự yêu tôi.”
Anh đối tốt với cô chỉ là để bảo vệ ký ức của anh, một khi cô nói muốn rời đi, bản tính tàn bạo của anh sẽ lại lập tức lộ ra…
“Ở chỗ của tôi, đây là yêu.”
Ai nói chiếm giữ lãnh thổ thì không phải là yêu?
Hạng Chí Viễn kiêu ngạo ngang ngược, cằm hơi nâng lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Hành vi tình dục không để ý tới ý muốn của người con gái chính là cưỡng hiếp, dù cho anh có đẹp cũng không có tác dụng.” Giang Ninh Phiến đi tới chỗ bàn máy tính, lần lượt mở ra từng ngăn kéo nhỏ.
Cô nhớ lúc trước đã đặt thứ đó ở đây.
“Pháp luật đối với tôi mà nói cũng chỉ là một quyển sách.”
Hạng Chí Viễn thờ ơ nhún vai, duỗi tay cầm lấy khung ảnh đặt ở trước mặt, trong mắt chứa đầy thâm tình, môi mỏng in một nụ hôn lên trên tấm ảnh.
Người đàn ông không biết xấu hổ.
Cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc ngủ, đi tới mép giường, vặn nắp lọ ra, đổ lần lượt từng viên thuốc ngủ vào trong sữa bò ở ngay trước mặt Hạng Chí Viễn.