Vivian đang làm việc trong văn phòng của mình ở đường Đồng Tảo thì Marry gọi điện, công trình xây xưởng của họ bị vấn đề, trong lúc thi công thì gió to đã làm sập giàn giáo, vài công nhân xây dựng bị thương và đã được đưa tới bệnh viện. Marry lúc đó cũng ở hiện trường và cũng bị thương nhẹ.
Vivian không yên lòng vì những người bị thương và nhất là cô lo cho Marry nên quyết định đi tới đó xem tình hình.
Vivian vừa đi tới sảnh thì gặp Hà Vĩnh, anh nói đang định đi đến đó xem xét, Vivian cho dù thấy rõ ràng không cần thiết nhưng ông chủ lớn muốn đi, ai có thể cản được chứ.
Cô lên xe của Hà Vĩnh, xe vừa định rời đi thì Trịnh Du Nhiên chạy đến cản xe lại. Cô cũng muốn đi theo, lý do là công ty nhận thầu là công ty củ của cô, cô lo cho những công nhân ở đó.
Hà Vĩnh không nói nhiều, bảo cô muốn đi thì tự lái xe theo họ.
Ông chủ lớn không phải tài xế taxi mà ai muốn đi là anh phải chở.
Trịnh Du Nhiên vẫn giữ quyết tâm đi theo nên cô bắt taxi theo xe hai người.
Vivian buồn cười, cô nói.
– Quyết tâm của cô gái này đúng là không nhỏ đâu, anh tính làm như thế nào?
– Không có dự tính gì hết, cô ta chỉ là một nhân viên bình thường thôi.
– Đúng là người đàn ông nhẫn tâm.
– Em quan tâm cô ta làm gì?
– Không có, thấy hiếu kì nên hỏi thôi, anh rõ ràng biết để cô ta bên cạnh An Hân sẽ không vui, nhưng anh lại xem như không có chuyện gì.
Bình thường, Hà Vĩnh sẽ không giải thích hành động của mình với bất kỳ ai, nhưng không hiểu sao anh lại thấy cần giải thích với Vivian.
– Đó là cuộc sống bình thường của anh, sẽ luôn có nhiều phụ nữ tìm mọi cách tiếp cận, cho dù anh có thái độ như thế nào thì cũng không ngăn thể cản được họ, nếu Hân cứ so sánh bản thân với mỗi người trong bọn họ thì chỉ khiến cô ấy mệt mỏi, mà về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh và cô ấy. Trịnh Du Nhiên là một ví dụ, cô ấy cứ luôn so sánh rồi tự làm mình buồn, sau đó còn giận sang anh. Cô ấy phải học cách lờ bọn họ đi, như vậy tốt hơn.
– Anh cứ ở bên bọn họ như vậy thì lờ đi như thế nào chứ.
– Bên cạnh Giai Thành nhiều y tá, bác sĩ nữ và kể cả bệnh nhân, người nhà bệnh nhân nữa, em có từng để ý hay xem ai là đối thủ không?
– Không có.
– Tại sao?
– Em tin tưởng Giai Thành.
– Vậy có nghĩa là Hân không tin anh.
– Không phải, cô ta không tin tưởng bản thân thôi.
– Cho nên phải tập luyện tính tự tin của cô ấy thêm một chút mới được.
– Anh cũng phải cho người ta thời gian mới được chứ, tính cách đâu phải nói thay đổi liền có thể thay đổi.
– Em thì sao?
– Em cái gì?
– Tính cách thay đổi 180 độ, hoàn toàn như một người khác là việc như thế nào?
– Ha ha, nếu em nói là do sau một đêm say rượu chết đi sống lại, em chợt nhận ra sống quá cố chấp chỉ tự chuốc khổ mà thôi, sau đó nghĩ là phải thay đổi, không cố chấp nữa, chuyện gì cũng nên thuận theo tự nhiên, anh có tin không?
– Không muốn nói thật thì thôi, không cần bịa chuyện.
Vivian cảm thấy rất buồn cười, hắn có thể dễ dàng biết cô nói dối như vậy, nhưng nói thật sao được, nói cái gì đây, nói cô không phải Tần Lam, nói cô xuyên từ thế giới khác tới, ai tin.
Hà Vĩnh dường như muốn dừng câu chuyện này lại, hắn lấy từ ngăn tủ ẩn trong xe ra một cái túi nhỏ, đưa cho Vivian.
Nó là một cái mền lông cừu nhỏ và một cái gối chữ U dùng khi đi xe. Cô ngơ ngác nhìn Hà Vĩnh.
– Không phải thích ngủ trên xe lắm sao?
– Thì đúng, nhưng…
– Thói quen này đâu phải chỉ có mình em mới có, anh cũng thường xuyên di chuyển mà.
– Vậy cái này là anh trang bị cho mình sao?
– Chê sao?
– Không, không phải….
Tuy thấy có gì đó sai sai nhưng Vivian rất nhanh mặc kệ, có mền có gối thì ngủ càng ngon, thắc mắc làm cái gì.
Cô gối đầu lên gối, đắp mền ngang ngực, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.
Quả nhiên rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Hà Vĩnh cười, lắc đầu.
Sau ba tiếng lái xe thì tới An Thành. Hà Vĩnh gọi Vivian dậy, hỏi cô muốn đi đâu. Vivian tất nhiên là vào bệnh viện xem tình hình những người bị thương trước.
Bệnh viện An Thành chỉ ngang với bệnh viện cấp quận, những nhân viên chuyển đến được bố trí chung một phòng, có ba người bị thương, hai người bị gãy tay, một người bị gãy chân và đầu có va đập nên đã được chụp CT, đang chờ kết quả.
Quản lý dự án, giám sát công trình và giám đốc khu công nghiệp đều đang tập trung ở bệnh viện, vì họ nghe nói Hà Vĩnh đến.
Tuy rằng đa số đều không hiểu sao sếp lớn lại muốn đến, nếu như có thiệt hại mạng người thì không nói, đằng này chỉ có vài người bị thương, sếp lớn tới làm họ bị áp lực, sợ bị khiển trách vì thiếu trách nhiệm có được không, họ hiện tại thấy rất lo lắng có được hay không?
Marry cũng đang thăm nhóm công nhân, cô chỉ bị va đập vào tay, vết bầm rất lớn nhưng không ảnh hưởng tới xương, tuy nhiên tay cô vẫn phải băng bó và cố định tránh va chạm.
Marry tạm thời trở thành thương binh một tay. Vivian đề nghị cô cùng mình trở về Bắc Thành nghỉ ngơi, cô sẽ cho Marry nghỉ phép mấy ngày để tịnh dưỡng.
Thấy tình hình không có gì nghiêm trọng, Hà Vĩnh bảo mọi người ra về, sáng mai sẽ mở cuộc họp các bên về vấn đề này.
Họ cũng chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Vivian mang Marry theo mình cùng đi.