Vivian vừa tỉnh lại, tay chân bị trói, ban đầu cô cứ ngỡ rằng Hà Vĩnh bắt cô. Nhưng vừa mở mắt ra, cô đã lập tức phủ nhận suy nghĩ đó.
Nếu Hà Vĩnh bắt cô, thì cô sẽ mở mắt ra trong khung cảnh tráng lệ, chứ không phải kho hàng, ở bên Hà Vĩnh lâu như vậy, Vivian ít nhiều cũng hiểu rõ tính của hắn.
Không phải Hà Vĩnh, có nghĩa là cô bị bọn khác bắt, là ai, có mục đích gì?
Vờ bất tỉnh để theo dõi tình hình một lúc, cô phát hiện hai tên canh giữ không phải người ở đây, họ thô kệch, người cũng thô lỗ, da ngăm đen, một tên cao to, một tên thấp lùn, tiếng nói cũng mang theo âm địa phương rất nặng.
Đặc biệt là họ vừa đến Bắc Thành không lâu.
Loại người như vậy làm Vivian rất đau đầu, họ không biết gì và không ở đây nên không sợ thế lực của Hà Vĩnh, nói nôm na chính là “điếc không sợ súng”. Cho nên không thể lấy tên ông chủ Hà ra mà hù dọa họ được.
Vivian đang nghĩ tới phương án dùng tiền để mua chuộc xem sao.
Nghĩ nghĩ như vậy, Vivian dần mở mắt ra, một tên thô kệch thấp lùn đến chỗ cô.
– A…tỉnh rồi, thứ heo này ngủ cũng lâu quá chớ, gần một ngày luôn.
Xong hắn lấy dao cắt dây trói cho cô.
Vivian vừa ngước đầu lên nhìn tên kia, hắn đã đứng lại như trời trồng, mắt nhìn Vivian trân trân.
Trong cuộc đời hắn, chưa bao giờ thấy qua một người đẹp như vậy.
Hắn nhìn đến chảy nước dãi, bị tên kia nện một đấm vào đầu mới hồi tỉnh lại một chút.
– Lo làm việc của mày đi, xong việc thì sợ gì không chiếm được người chứ.
Thật ra, khi nhìn thấy mặt Vivian, hắn cũng thèm muốn chết, chỉ có điều công việc phải làm xong, họ mới mong có tiền và xơ múi người đẹp.
Vivian sợ hãi nói.
– Các người…là ai? Các người, các người…bắt tôi làm gì?
Tên lùn cười cười.
– Tụi anh không…không phải tụi anh bắt em, tụi anh chỉ làm theo lệnh thôi. Em ngoan ngoãn phối hợp một chút thì sẽ không bị giết, nếu không thì em chết đó.
Vivian hoảng sợ chạy vào trong góc, cô nói với họ.
– Nhà tôi có tiền, rất nhiều tiền, các anh thả tôi đi, tôi trả cho anh gấp mười lần số người ta thuê các anh.
Tên cao to cười lớn.
– Em đừng có gạt bọn anh, người kia nói rồi, em chỉ là gái bao thôi, chỉ có ông chủ em mới có tiền, em làm gì có, người kia cũng hứa xong việc sẽ…thưởng em cho bọn anh, so với tiền…anh thích em hơn.
Vivian vừa khóc vừa nói.
– Tuy là có người bao nuôi, nhưng ông chủ cho tôi rất nhiều tiền, tôi có thể cho các anh, các anh muốn bao nhiêu thì thả tôi đi….tôi van xin các anh mà, các anh cũng chỉ muốn tiền thôi mà…huhu…tôi đưa hết tiền cho các anh có được không?
Một Vivian vừa xinh đẹp, vừa yếu đuối nhu nhược chỉ làm đàn ông càng nổi lên ý đồ chà đạp cô mà thôi. Giống như Hà Vĩnh từng nói, cô có một gương mặt cho dù khóc hay cười, cũng đều khiến đàn ông điên cuồng.
Tên cao to nhìn cô ánh mắt dâm đãng.
– Hiện tại bọn anh không cần tiền, số tiền đại ca cho bọn anh đủ để xây nhà, mua đất, giờ bọn anh chỉ thiếu vợ thôi.
Vivian càng co rúc vào góc tường, cô tuyệt vọng khóc to.
– Là ai, ai sai các người bắt tôi, Hà Vĩnh có đúng không? Hà Vĩnh anh là tên chó chết, tên khốn nạn, anh có chết 100 lần, 1000 lần cũng không ai thèm để ý, đáng đời tên khốn nạn như anh bị cô độc suốt đời. Tôi căm thù anh. Tên khốn kiếp, anh muốn trả thù tôi đúng không? Anh có giỏi thì ra đây, tên khốn kiếp.
Tên lùn nói.
– Em đừng kích động, đừng kích động…đừng khóc nha, hắn không thương em thì để anh thương nha, em ăn cơm, ăn cơm đi nè.
Rồi hắn đưa hộp cơm cho cô, cơm ở đây mua khó lắm nha, không có người tiếp tế là không có để ăn đâu.
Hộp cơm vừa đưa tới, Vivian đã có cảm giác buồn nôn, bao tử bắt đầu quặng lên khi mùi cá ập vào mũi. Cô đẩy mạnh hộp cơm đi sau đó chạy sang một hướng khác.
– Tôi không thèm thứ cơm thối của tên Hà Vĩnh, các người đi đi, cút hết đi,cút đi…
Cái tên cao to rất tức giận, cơm ở đây khó lắm mới có, bọn họ chừa cho cô một hộp là quá thương cô rồi, phải ở chỗ bọn họ, họ đã dạy cho cô một trận nhớ đời vì tội lãng phí thức ăn.
– Được, em không ăn thì đói ráng chịu, đến lúc đó không có sức phục vụ bọn anh, anh sẽ chơi cho em chết luôn.
Vivian càng khóc dữ dội hơn.
Bọn chúng bỏ ra ngoài để cô lại một mình.
Vivian ngồi co ro trong một góc, đầu úp vào tay, vai run run như đang khóc.
Nhưng gương mặt Vivian lại rất bình tĩnh, cô biết, có một camera đang quay, tên bắt cóc cô chắc đang theo dõi từng cử chỉ của cô.
Cho họ đắc ý một chút cũng được, dù sao, cái mà bọn chúng muốn thấy là vẻ mặt sợ hãi và suy sụp của cô, không phải sao? Hơn nữa tỏ ra yếu đuối ít nhất có thể khiến hai tên thô lỗ ngoài kia ít cảnh giác với cô hơn.
=========©©=========
Mới tờ mờ sáng hôm sau, đại ca thuê bọn hắn đã rời đi, tiền thuê đã trả đầy đủ, còn nói sẽ thưởng cô gái đẹp kia cho họ.
Hai người mừng như điên, mặc kệ đại ca bảo phải đợi đến lúc hắn ra lệnh, dù sao thì tiền công họ đã nhận rồi, bây giờ mặc kệ tất cả, chơi người đẹp xong rồi mang về núi mới là việc phải làm liền.
Có tiền trong tay, đại ca cũng đi luôn rồi, chúng cần gì phải chờ đợi, dù sao thì sớm hay muộn gì cũng có gì khác biệt đâu.
Cả hai cùng mò đến chỗ Vivian.
Vivian hôm qua ngủ rất sớm, lúc họ bàn với nhau thì cô đã thức, cũng đã ý thức được hoàn cảnh của mình.
Bây giờ nếu không làm gì thì cô chỉ còn đường chết.
Vivian lẳng lặng mở hai nút áo sơ mi, kéo váy cao lên phô ra thân hình hoàn mỹ. Sau đó từ từ đi đến chỗ tên cao to.
– Hai vị đại ca đẹp trai này, hai anh muốn gì thì em cũng chiều, chỉ có điều cả ngày hôm qua em không ăn gì, sợ không đủ sức phục vụ hai anh, hai anh có thể đi mua cho em một ít cháo loãng để em ăn trước hay không vậy?
Tay cô vẽ vòng tròn trước ngực tên cao to, thì thầm với hắn.
– Thời gian đi mua cháo cũng khá lâu, trong lúc đó em sẽ phục vụ anh trước, anh thấy thế nào.
Tên cao to nghĩ có lý, một mình hắn hưởng người đẹp trước không phải tốt hơn cho tên kia tham gia cùng.
Vậy là hắn đấm tên lùn một cái, bảo đi ra ngoài tìm chỗ mua đồ ăn cho Vivian.
Chỉ còn lại hai người trong nhà kho, Vivian chủ động kéo váy lên trên eo, để lộ một góc đồ lót, tên kia như hổ vồ mồi đẩy cô xuống ghế salon và đè lên.
Vivian nói nhanh.
– Anh đừng có gấp mà, để em chăm sóc, phục vụ cho anh trước nha.
– Phục vụ cái gì?
Vivian đưa tay sờ sờ giữa hai chân của hắn. Liếm liếm môi.
– Thì giúp tiểu huynh để của anh phấn chấn một chút đó mà.
Hắn nghĩ, cả đời này nếu được một cô gái đẹp như vậy dùng miệng hầu hạ hắn, có chết hắn cũng chịu. Vậy là hắn buông Vivian ra.
Vivian để hắn ngồi trên ghế salon, cô ngồi dưới đất bắt đầu tháo thắt lưng, kéo quần hắn xuống gối.
Cậu nhỏ của hắn đã phồng to lên trong chiếc quần lót.
Vivian sờ sờ bên ngoài quần lót, khi thấy hắn đang nhắm mắt tận hưởng, Vivian dùng hết sức bình sinh của mình dùng đầu gối húc vào phân thân của hắn. Tên đó kêu lên đau đớn cúi xuống ôm lấy cậu nhỏ.
Vivian lại dùng con dao nhỏ lấy được trong túi quần của hắn, vừa ngoan vừa chuẩn đâm một phát trúng tim.
Tên cao nhìn trân trối Vivian, cái cô gái nhát gan chỉ biết khóc lóc mắng chửi từ hôm qua đến giờ, sao đột nhiên có thể biến thành sát thủ máu lạnh đến như vậy.
Cô đâm hắn mà trên mặt chẳng có chút sợ hãi nào.
Thật ra Vivian đã rất sợ, nhưng để bảo vệ bản thân và con, cô không thể không đi bước này.
Nếu để cho bọn hắn làm nhục, cô sao còn mặt mũi để sống trên đời, con của cô cũng sẽ không thể giữ được, nó mới hai tháng thôi, không thể chịu được bất kì sự xâm hại nào.
Một là sống, hai là chết cô đã chẳng còn đường lui nữa.
Tên cao to ngã xuống vũng máu mà chết, Vivian bỏ chạy ra ngoài.
Nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, Vivian thật muốn chửi thề.
Đứa khốn kiếp nào nghĩ ra chỗ này để nhốt cô vậy? Nhốt cô trong nhà của Hà Vĩnh.
Tự nói trong lòng sự việc này cô sẽ truy cứu tới cùng, đau khổ cô chịu đựng hai ngày qua không thể cứ bỏ qua như vậy.
Chỗ nhốt cô là một nhà kho gần bãi biển, cách nhà chính tới gần hai cây số đường đồi, thật ra vẫn có con đường chính trãi nhựa để ô tô có thể đi một mạch từ nhà chính xuống bãi biển, nhưng Vivian sợ gặp mặt tên lùn, nên cô chọn đường đèo.
Tên lùn cũng định đi mua cháo, nhưng sau đó hắn nghĩ lại, chỗ này rộng như vậy hắn biết mua đồ ở chỗ nào? Với lại, hắn mà đi lâu quá, cái tên kia ăn người đẹp trước, vậy không phải hắn thiệt thòi hay sao.
Nghĩ vậy nên hắn quay lại, đến nơi thấy cửa nhà kho bị mở, tên cao lớn bị đâm vào ngực, gục chết trong vũng máu.
Đầu tiên hắn thấy sợ, sau đó hắn muốn chạy đuổi theo Vivian, nhưng sau đó hắn suy nghĩ lại. Tên này chết rồi thì toàn bộ số tiền là của một mình hắn, A Lin cũng của một mình hắn.
Vậy là tên lùn vui vẻ lấy hết tiền của tên cao to, bỏ đi.
Hắn muốn chạy ra cổng, lấy một chiếc xe hơi để bỏ đi, trên đường hắn nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của Vivian.
– Nghĩ bụng là người không mang theo được thì chỉ còn cách giết để diệt khẩu.
Tên lùn cầm súng, ngắm hướng Vivian bóp cò, khi thấy người đã ngã xuống, hắn mới rời đi.