Chính là lúc Tần Lam đang ăn với Hà Kiều, trưởng phòng thiết kế là Nhã Phượng đến ngồi cùng, sau đó thuận tiện xả bực.
– Chị Lam, không hiểu nhân viên mới này có bản lĩnh gì, em mới giao việc cỏn con mà bày đặt chạy vào toilet khóc, kêu em ác, chị coi có tức chết hay không.
– Bản lĩnh của cô ta là có người chống lưng nha- Tần Lam ăn ngay nói thẳng- em vuốt mặt cũng nên nể mũi một chút, không thì chịu thiệt là bản thân thôi em, dù sao thì ở đây, ông chủ mới có quyền lớn nhất.
– Em thấy em đã quá nhẹ nhàng với cô ta rồi, yêu cầu như vậy giao cho bất kì nhân viên nào của phòng thiết kế chỉ cần 2 tiếng đồng hồ là xong rồi, cho cô ta cả một ngày cô ta còn khóc lóc cái gì.
– Kệ cô ta đi, khóc cũng được, thấy oan ức cũng được, miễn cô ta hoàn thành công việc là được không phải sao. . 𝑻hử đọc t𝐫𝑢yệ𝐧 khô𝐧g q𝑢ả𝐧g cáo tại + t𝐫ùmt𝐫𝑢 yệ𝐧.V𝐧 +
Nhã Phượng được coi là một trong số ít người trong công ty chơi thân với Tần Lam, số còn lại thì ngoài mặt nói cười nhưng trong lòng cũng ghét cô, tất nhiên là vì Tần Lam vốn là bá đạo ngang ngược, tự coi mình là chủ không coi ai ra gì. Họ cười sau lưng cô tự cho mình là đúng. Họ cũng vui vẻ nhìn xem cô xấu mặt như thế nào nếu cố tình chèn ép An Hân.
Lời Tần Lam nói với Nhã Phượng không biết sao lại lọt vào tai nhóm thiết kế, thế là sau đó khi hai nhân viên rủ nhau đi toilet thì lại mang chuyện này ra nói.
– Nghe nói An Hân buổi trưa vô đây khóc nha, còn kể với bạn mình là chị Nhã Phượng bắt nạt cô ta.
Người còn lại nói
– Bắt nạt gì chứ, giao cô ta việc như vậy mà coi là bắt nạt, vậy chúng ta không phải là bị lột da hay sao, không có năng lực thì ở nhà nấu cơm đi chứ, lăn lộn trong công ty lớn mà chỉ biết khóc thôi sao được.
– Biết đâu cô ta khi khóc với Hà tổng thì sếp chúng ta mệt đó nha.
– Xuy, xuy, cũng không biết Hà tổng thích cô ta cái gì, rõ ràng là còn xấu hơn chị Lam nha.
– Người ta trẻ hơn, cũng dịu dàng hơn chứ sao.
– Chắc chắn là chị Lam sẽ không để cô ta yên đâu, cô ta nhìn vậy mà có tướng hồ ly nha, còn câu dẫn Hà tổng, nếu tôi là chị Lam cũng không muốn cho cô ta yên ổn làm việc ở đây đâu.
Hai người kia đi ra ngoài thì An Hân mở cửa một phòng từ dãy cuối đi ra, trên mặt vẫn còn nước mắt, vành mắt cô đỏ hoe.
Cô thật ghét nơi này, cô chỉ vừa mới vào làm thôi, vốn đã không quen biết ai nhưng đa số động nghiệp khi nhìn cô trong ánh mắt rõ ràng là xem thường.
Cô đã làm hại gì đến họ mà lại xem thường cô.
Cô thậm chí còn không muốn làm ở đây, nhưng nơi này trả lương cao, gia đình cô thì đang rất cần tiền, cô tự nói với mình phải cố gắng làm thật tốt, nhưng cô cảm thấy không công bằng, công ty thuê cô thì phải phân công cho cô công việc giúp ích được công ty chứ. Đằng này lại bảo cô thiết kế bìa thư thôi, mà cô còn nghe nói là họ sẽ không có dùng đến.
Nếu không dùng sao lại bắt cô làm.
Cô đến đây là muốn làm điều có ích cho công ty chứ không phải để tạo ra thứ vô dụng.
Họ còn nói cô còn lâu mới sánh được với chị Lam, rõ ràng cô có muốn so sánh với ai đâu, rõ ràng khi biết họ bị làm khó cô còn đến nói giúp.
Mấy người đó có phải hay không đang lấy oán trả ơn.
An Hân sau khi cố lau hết nước mắt chạy ra ngoài thì đụng phải Hà Vĩnh vừa đến công ty.
Quả nhiên là nam nữ chính định sẵn là rất có duyên, rất dễ dàng vô tình gặp nhau.
Bị va chạm sau đó bị Hà Vĩnh ôm vào trong ngực, An Hân một lần nữa thấy tất cả ủy khuất của mình đều do người này mang tới.
Cho nên nước mắt càng chảy dữ dội hơn.
Hà Vĩnh thấy cô càng khóc càng dữ thì tâm tình vừa lo lắng vừa giận dữ, ôm chặt người con gái ấy vào lòng an ủi.
– Đây là làm sao vậy, có chuyện gì nói với anh được không?
Âm thanh vừa trầm vừa dịu dàng, khác với vẻ mặt bình thường lạnh như tiền của hắn.
An Hân nghẹn ngào, nhìn người đàn ông mình vừa yêu vừa giận này, cô nói trong nước mắt.
– Hà tổng, tôi không cần anh giúp, chỉ cần anh tránh xa tôi một chút, tôi không muốn bị người ta nói mình là người thứ 3, không muốn người ta đem ra so sánh với chị Lam.
Hà Vĩnh tức giận nói
– Tần Lam, hừ, cô ta sao có thể so với em, ngoan, về bàn làm việc trước, tôi còn phải đi họp, chút nữa tan giờ làm đi ra ngoài với tôi.
Dỗ xong An Hân, Hà Vĩnh mặt như tảng băng đi đến phòng họp, mọi người đã vào đầy đủ, nhìn thấy tổng tài vào ai cũng suýt bị dọa nhảy dựng.
Lại có chuyện gì rồi, ai chọc giận gì tổng tài rồi.
Không khí buổi họp căng thẳng, ngoài tiếng nhân viên đang báo cáo ra những người khác đều cúi đầu vào văn bản, không ai nguyện ý nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của tổng tài. Nhưng cái không khí căng thẳng đó dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Tần Lam, cô báo cáo một mạch trôi chảy các kế hoạch, đối với các câu hỏi muốn làm khó của tổng tài cũng giải đáp rành mạch.
Hai người cứ như một cục đá lạnh và thùng nước muối vậy, đá có lạnh cỡ nào cũng không thể làm đông nước muối được.
Giữa sự bình tĩnh của Tần Lam, những người khác cũng bình tĩnh theo, rốt cuộc cuộc họp kết thúc coi như hoàn hảo, không có ai bị ném kế hoạch vào mặt cũng không ai bị mắng máu chó lâm đầu.
Hà Vĩnh mang vẻ mặt lạnh lùng về phòng chủ tịch, sau khi yên vị, Tần Lam lập tức mang gương mặt kiều diễm thướt tha đi đến cùng một chồng tài liệu trên tay.
– Hà Tổng, đây là những văn bản gấp cần anh kí tên.