Trở về Cố gia.
Lần đầu hai mẹ con Vivian nói chuyện riêng với nhau trong phòng của Vivian.
Trần Ngọc Dung vuốt tóc Vivian, cô đang ngồi trên giường, đắp chăn giữ ấm, vì có thai cho nên dạo này cô luôn thấy buồn ngủ, may mà không ốm nghén, nhưng cả người cứ khó chịu, gia đình lại gặp nhiều sự cố nên tâm trạng cô cũng nặng nề.
Tần Ngọc Dung cảm thấy thương cho Vivian vô cùng, bà không biết phải làm gì để giúp cô cả.
– Con gái, mẹ phải làm gì để giúp con đây?! Mẹ xin lỗi, nhiều năm như vậy mẹ chưa một ngày làm tròn bổn phận người mẹ, giờ lại báo hại con bị Hà Vĩnh uy hiếp.
– Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con không sao đâu, thật sự, con có nhiều người thân quan tâm con như vậy, con hạnh phúc lắm.
Tần Ngọc Dung lại rưng rưng nước mắt.
– Mẹ thật là một bà mẹ tồi tệ.
Vivian thấy bà đang có xu hướng tự trách, nên cô nói với bà.
– Mẹ, trước đây con vì ham giàu sang mà làm tình nhân của Hà Vĩnh, mẹ có khinh thường con không?
– Con có như thế nào cũng là con của mẹ, sao mẹ lại khinh thường con.
– Đúng vậy, mẹ cũng luôn là mẹ của con, sao con lại trách mẹ được chứ.
Tần Ngọc Dung khóc lên thành tiếng.
– Con gái…con gái của mẹ.
Vivian muốn phân tán sự chú ý của bà nên nói sang chuyện khác.
– Mẹ đã quyết định sẽ nói hết với Phong viện trưởng sao? Lỡ như ông ấy muốn li dị thì phải làm sao?
– Tình cảm của mẹ và ông ấy đến nay cũng gần ba chục năm, nếu từng đó thời gian cũng không đổi được sự cảm thông thì thôi vậy, giờ các con đã trưởng thành hết rồi, mẹ cũng không có gì để vướng bận nữa.
Vivian chỉ biết thở dài, về chuyện tình cảm thì cô không cách nào can thiệp được, hiện tại bản thân cô còn rối tinh rối mù, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
=======©©©=======
Phong Giai Thành gọi Phong gia chủ Phong Đằng đến Mỹ, đưa ông tới nhà Vivian.
Phong Giai Ngâm cũng đi theo.
Phong Đằng ban đầu còn tưởng là mình bị lừa đến dự hôn lễ của Vivian và Phong Giai Thành, may mà không có đám cưới nào diễn ra khiến ông thở phào nhẹ nhỏm.
Ông được đưa đến một khu vườn rộng, lá vàng rụng khắp lối đi nhuộm vàng cả một không gian xung quanh họ. Ông bước đến bên chiếc ghế gỗ màu xanh, vợ ông đang ngồi đó chờ ông.
Bàn chân dẫm lên lá vàng tạo ra tiếng kêu lạo xạo, Phong Đằng hồ nghi trong lòng.
Có việc gì quan trọng tới nỗi phải bắt ông tới Mỹ, không ai nói gì với ông mà chỉ đưa ông đến gặp Tần Ngọc Dung.
Bà vẫn ngồi đó, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần của chồng.
Mỗi bước Phong Đằng bước đến gần, tim Tần Ngọc Dung lại đập mạnh thêm một chút, tay bắt đầu run, mồ hôi từ lòng bàn tay cũng túa ra.
Thật ra khi nói chuyện với Vivian, bà nói mạnh miệng vậy thôi, chứ mấy chục năm phụ thuộc vào mọi quyết định của chồng, muốn một lần kể ra hết những bí mật đã chôn giấu, nào có dễ dàng gì.
Khi ông đến bên cạnh, tim bà đập nhanh đến muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Tần Ngọc Dung nói với chồng.
– Mình à.
Phong Đằng thở dài, mỗi khi vợ ông gọi “mình à”, có nghĩa là bà đã làm gì đó có lỗi và bà muốn xin lỗi ông.
Phong Đằng giữ im lặng vì đằng nào vợ ông cũng cần một khoảng thời gian chuẩn bị tâm lý khá lâu.
Ông ngồi xuống ghế bên cạnh bà ngắm những cây cổ thụ đang mùa thay lá.
Không khí đầu thu se se lạnh, Tần Ngọc Dung xoa xoa tay, sau đó lại lấy hết can đảm nói.
– Mình à, em có một chuyện muốn thú nhận cùng anh.
Phong Đằng vẫn giữ im lặng chờ vợ ông nói ra.
Tần Ngọc Dung ấp úng.
– Em, em….thật ra em..
Phong Đằng thở dài.
– Nếu chuyện quá khó nói thì thôi em à.
– Không được, mình à, em đã chuẩn bị tâm lý lâu lắm mới lấy được chút can đảm nói với anh, nếu qua hôm nay chắc em sẽ không bao giờ đủ can đảm để nói.
– Mà có chuyện gì làm em phải đắn đo như vậy?
Tần Ngọc Dung thu hết can đảm nói.
– Em…em…trước lúc về làm vợ của mình, em…em…từng sinh con.
Nói xong bà thở ra như trút được gánh nặng. Bà thử nhìn phản ứng của chồng nhưng dường như ông không ngạc nhiên, cũng không tức giận như bà tưởng, ông chỉ lặng im chờ bà nói tiếp.
– Vivian là con gái của em.
Thông tin này mới thực làm Phong viện trưởng ngạc nhiên.
– Em nói…bạn gái của Giai Thành là con của em?
– Đúng vậy.
Phong viện trưởng thở dài, hiện thực này, đến ông cũng không biết làm sao cho tốt nữa.
Tần Ngọc Dung lén lén nhìn Phong Đằng, trong tưởng tượng của bà, thái độ của ông có lẽ sẽ dữ dội hơn, sẽ tức giận vì bà đã lừa dối ông bấy lâu, ông sẽ trách bà, giận bà…thế nhưng, lo lắng hồi hộp nhiều như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại thái độ bình tĩnh của Phong Đằng.
Điều này càng khiến Tần Ngọc Dung lo lắng hơn.
– Mình à, mình….tha thứ cho em, em đã dối mình và Phong gia.
Phong Đằng thở dài.
– Anh là bác sĩ, chuyện em từng sinh con, chẳng lẽ anh nhìn không ra. Lúc anh cưới em là theo ý của gia đình, sau khi mẹ Giai Thành chết, trái tim anh cũng chết lặng, cho nên anh đã hờ hững với em suốt một thời gian dài, vậy mà em vẫn âm thầm bên cạnh anh, ủng hộ anh, rồi chúng ta có Giai Ngâm, lúc anh đắc tội người ta đẩy em và con vào nguy hiểm, anh mới nhận ra, em và Giai Ngâm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, chuyện quá khứ của em, anh sẽ không truy cứu, cũng không vì vậy mà coi thường em, đừng bận tâm nữa.
Bao nhiêu năm qua Phong Đằng sống khiêm tốn, co đầu rụt cổ không dám đắc tội ai không phải vì ông hèn nhát, chẳng qua vì ông có thứ quan trọng hơn thể diện để bảo vệ mà thôi.
Tần Ngọc Dung ôm chồng khóc nức nở, tình cảm bao nhiêu năm của họ thì ra sâu sắc đến như vậy, thì ra chồng bà yêu thương hai mẹ con bà nhiều như vậy.
Nếu không có giây phút thật lòng này, có lẽ họ đã không hiểu thì ra đối phương yêu thương mình còn nhiều hơn mình đã tưởng.
========©©©=======
Vivian và Phong Giai Thành nấp ở sau một thân cây to gần đó, thấy hai người kia đã giải tỏa nỗi lòng với nhau thì cũng lẳng lặng mà rút lui.
Vivian khẽ thở phào, cô đã sợ tình huống xấu nhất sẽ xảy ra, cô và Phong Giai Thành lặng lẽ quan sát vì nghĩ nếu hai người kia có tranh chấp thì họ có thể can thiệp, hay khuyên can, không ngờ kết quả lại tốt đẹp như vậy.
Đôi khi chỉ cần mở lòng, nói hết với nhau những khúc mắc của mình với đối phương, kết quả có khi còn tốt hơn ta tưởng.
Phong Giai Thành và Vivian đi trên con đường đầy lá vàng, cả hai chỉ im lặng mà đi.
Giờ phút này còn có thể nói gì với nhau nữa.
Vivian và Phong Giai Thành, tuy hiện tại đang đi bên nhau nhưng giống như đang rất xa nhau.
Mọi thứ đã không thể trở lại như trước được nữa rồi.