Ngay lúc đó, thì một mệnh lệnh được phát ra từ phòng quan sát.
– Phá cửa đi.
Người ra lệnh, tất nhiên là Hà đại boss.
Kì thực, Hà Vĩnh đã quan sát chuyện này từ lúc Từ Tranh trang trí trái tim hoa hồng buồn cười của hắn trong khuôn viên Hà thị.
Và tất nhiên là khi Tần Lam nhận bó hoa tỏ tình của tên kia, Hà Vĩnh rất không vui.
Tần Lam, ai cho cô lá gan dám phản bội hắn.
Hà Vĩnh không hành động gì, hắn chỉ muốn quan sát xem sự tình sẽ đi đến đâu. Nếu Tần Lam dám đến với tên kia thì tương lai của cả hai ở Bắc Thành xem như không còn nữa.
Từ Tranh đặt phòng VIP ở Duyệt Nguyên Giai Lệ, Hà Vĩnh biết rất rõ ràng. Hắn mới chính là ông chủ sau màn của nơi này, có gì có thể qua mặt được hắn.
Mọi ngõ ngách ở Duyệt Nguyên Giai Lệ đều có camera hồng ngoại, các phòng VIP còn thu được tiếng, chuyện này chỉ có Hà Vĩnh và Trần Gia Hưng biết. Hà Vĩnh làm điều này là vì hắn muốn nắm hết bí mật của giới tinh hoa Bắc Thành, có thể từ đó, thu được những bí mật không thể tiết lộ của họ và dùng nó để uy hiếp nếu có ai đối đầu với hắn.
Và ngay từ đầu Hà Vĩnh đã ngồi trong phòng quan sát để theo dõi quá trình xảy ra, hắn cũng đã cho người đứng ngay ngoài cửa sẵn sàng đợi lệnh.
Hắn muốn xem Tần Lam có thể trơ trẽn đến mức nào.
Việc Tần Lam kiên quyết chống cự có chút làm hắn ngạc nhiên, xem ra cô cũng không quá ngu ngốc.
Hắn vẫn đợi xem giới hạn của cô là ở đâu, trong một căn phòng bị khóa kín, cô sẽ có thể chống cự tới mức nào hay chỉ giả vờ rồi cuối cùng cũng thuận theo.
Tất nhiên đến lúc cô muốn tự cắt đứt cổ tay thì đúng là hắn cần phải cứu rồi.
Lúc Tần Lam định nhắm mắt cắt cổ tay thì cánh cửa bị phá ra, bốn người vệ sĩ tiến vào, hai người rất nhanh đi đến khống chế Từ Tranh, một người đến chỗ Tần Lam cầm lấy mảnh chai vỡ trên tay cô.
Tần Lam biết đã hết nguy hiểm, cô đã được cứu liền ngã ngồi xuống sàn, bao nhiêu năng lượng dường như bị hút cạn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Có một chiếc áo khoác dài choàng lên người cô, có người đến nâng cô dậy. Là Hà Vĩnh.
Tần Lam coi như đã hiểu rằng Hà Vĩnh đã biết chuyện gì xảy ra trong căn phòng này, thế nhưng sao hắn không đến cứu cô ngay từ đầu, sao phải đợi đến khi cô gần như hoàn toàn tuyệt vọng mới đến cứu cô.
Nghĩ vậy, nước mắt ủy khuất lập tức trào ra, Tần Lam lao vào lòng Hà Vĩnh mà khóc.
Hà Vĩnh tuy rằng có chút không vui nhưng cũng không đẩy cô ra. Hà Vĩnh mang Tần Lam ra khỏi phòng chỉ để lại một câu ngắn gọn.
– “Phế hắn! Sau này đừng để hắn xuất hiện ở Bắc Thành nữa”.
Vậy là bạn trẻ Từ Tranh sớm hết vai, chuẩn bị đi lãnh cơm hợp.
Hà Vĩnh đưa Tần Lam ra xe, hôm nay hắn đi một chiếc Limo màu đen.
Vừa vào bên trong xe, Hà Vĩnh đã đẩy Tần Lam sang một bên, cô rơi xuống tấm thảm dày dưới sàn xe.
Hà Vĩnh mặc kệ Tần Lam chật vật, hắn ngồi nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Lam thấy hắn không có ý an ủi mình cô càng ủy khuất. Tuy nhiên cô cũng biết, ông chủ là để phục tùng chứ không phải để tố khổ. Hắn có thể không cần cô, nhưng cô thì không thể không cần hắn.
Tần Lam lặng lẽ lau sạch nước mắt, sau khi nhìn lướt qua gương mặt mình qua lớp kính xe, xác định không có chút nhếch nhác nào, cô từ từ nhích lại gần chân của Hà Vĩnh. Cô đặt hai tay lên đùi hắn, sau đó lựa lời nói nhỏ nhẹ.
– Chủ tịch, anh đừng giận mà, em thề giữa em và giám đốc Từ không xảy ra chuyện gì hết.
Hà Vĩnh từ từ mở mắt ra, gương mặt vẫn lạnh lùng, hắn dùng tay nâng cằm Tần Lam lên, để mặt cô ngước lên, nhìn vào hắn, hắn cũng nhìn cô, hắn nói nhỏ.
– Nếu cô và thằng nhóc Từ Tranh kia đã xảy ra chuyện gì thì bây giờ hai người đã được đóng gói gửi ra khỏi Bắc Thành cùng nhau rồi, cô tưởng mình còn có cơ hội khóc lóc trước mặt tôi sao.
Tần Lam cứng họng.
– Em, em….em không biết mọi chuyện sẽ đi đến bước này.
– Cô không nên quyến rũ hắn.
– Em, em…em chỉ muốn giúp công ty.
Hà Vĩnh bật cười.
Hắn kéo cô lên ghế, xoay mặt cô để cô nhìn vào mình trong kính, hắn nói.
– Nhìn dáng vẻ cô bây giờ đi, gương mặt này, dù khóc hay cười, đều có thể dụ dỗ được khối đàn ông.
Hà Vĩnh bắt đầu kéo khóa quần hắn, lấy phân thân ra rồi cứ thế mà đi vào bên trong cô từ phía sau.
Tần Lam rên lên, tuy bị tập kích bất ngờ nhưng có thể của cô vốn đã ẩm ướt sẵn, hắn không quá khó khăn để vào.
Hà Vĩnh một tay đặt ở cổ Tần Lam, cái cổ vừa trắng vừa nhỏ, hắn có cảm giác chỉ cần hắn dùng một chút sức thôi thì cô sẽ không còn mạng sống nữa. Tay hắn từ cổ đưa lên mặt cô, ngón cái xoa cằm cô, sau đó đưa ngón trỏ vào trong miệng cô, Tần Lam ngậm lấy, bắt đầu mút ngón tay của hắn.
– “Còn chỗ này”-Tay còn lại Hà Vĩnh mân mê vùng bụng dưới của Tần Lam. -“Chỗ này thì dù trong hoàn cảnh nào cũng chào đón đàn ông dày vò. Tần Lam cô đúng là đồ dâm đãng”.
Trên người Tần Lam có mùi rượu vang, trong không gian đóng kín bên trong xe, mùi rượu tỏa ra cùng với mùi thơm nhẹ từ người của cô tỏa ra, càng làm cho Hà Vĩnh thêm mất khống chế. Hắn biết rõ cô là người rất phù phiếm và đam mê vật chất, nhưng hắn không phủ nhận rằng mình vẫn bị cô dụ hoặc.
Những cô gái hư thật ra có sức quyến rũ hơn rất nhiều so với gái ngoan, ít nhất là khoảng tình dục, gái hư thú vị hơn nhiều.
Hắn cứ tấn công ở tư thế như vậy, giữ đầu cô nhìn vào chính mình qua lớp kính, hắn càng dùng sức, Tần Lam càng thốt lên những tiếng ngâm yêu kiều, nó lại càng làm Hà Vĩnh tức giận, càng gia tăng trừng phạt.
Tài xế đã được mệnh lệnh là cứ chạy vòng quanh cho đến khi nào có lệnh mới. Thế là anh ta cứ theo từng con đường lớn mà chạy, không rõ qua bao lâu, cửa thông với phía sau được mở ra. Hà Vĩnh lệnh cho hắn đến chung cư Hà Bắc. Tần Lam đã bị hắn làm đến ngất xỉu. Hà Vĩnh lấy áo khoác của hắn đắp cho cô, sau đó lấy rượu từ quầy bar ra uống một ly.
Hôm sau, Tần Lam tỉnh dạy trong một căn hộ xa hoa, rộng thênh thang trên tầng cao nhất ở chung cư Hà Bắc, căn Penthouse của Hà Vĩnh kèm theo tờ ghi chú. “Sau này cứ ở lại đây”.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Tần Lam mê mẩn, cô cảm thấy có lẽ cô nên cảm ơn cái tên xấu số Từ Tranh kia, không có câu chuyện hôm qua sao Hà Vĩnh lại cho cô căn hộ sang trọng như vậy chứ.