Về đến phòng cả hai đều ngà ngà say. Họ cùng nằm lên giường, môi Phong Giai Thành lập tức phủ lên môi Vivian, cô ôm choàng lấy anh, đáp lại nụ hôn của anh.
– Hôm nay em thật rực rỡ.
Họ lại tiếp tục hôn, Vivian đưa tay cởi áo vest cho Phong Giai Thành, anh cũng bắt đầu cởi cà vạt.
Khi cởi đến vài chiếc nút sơ mi thì Hà Vĩnh bất ngờ xông vào phòng của họ.
Hai người ngẩn tò te nhìn anh.
– Giai Thành, hôm nay tớ ngủ với cậu, Vivian sẽ ngủ với An Hân.
– Anh đang đùa sao. Vivian nói.
– Không có.
– Dựa vào cái gì chứ?
Anh ăn không được thì cũng cấm người khác ăn luôn sao.
– Giai Thành cậu thấy sao?
– Tớ không đồng ý.
– Nếu Lam đồng ý thì sao?
Phong Giai Thành nhún vai, ý nói “cậu cứ thử đi”.
Hà Vĩnh nói với Vivian.
– Không phải em muốn cổ phần sao. Xong vụ này anh sẽ xem xét, đưa cho em 5%.
Vivian nhìn Hà Vĩnh, tên chết tiệt, từng giờ từng phút đều đem cổ phần ra uy hiếp cô.
– Được thôi, coi như anh thắng.
Rồi cô dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Phong Giai Thành. Anh bật cười vuốt tóc cô.
– Em đi đi.
Vivian lấy thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.
Căn nhà mà Ngô Thời Nhân dành cho họ có đến hai phòng, Hà Vĩnh đi đến phòng khác ngủ. Hắn vẫn có thói quen không ngủ chung với người khác.
Khi Vivian đến thì An Hân đang ngồi trên giường, bộ dạng không vui.
Vivian đến nằm lên giường, đêm đã muộn, cô vừa uống rượu vừa nhảy múa cũng khá là mệt, còn bị Hà Vĩnh phá hỏng chuyện tốt cho nên tâm tình không thể nói là quá tốt được.
Cô chuẩn bị ngủ thì An Hân kêu cô đi tắm cho khỏe rồi hẳn ngủ. Sao đó còn mang một bộ váy ngủ mới cho Vivian.
Vivian cũng không tự làm khó mình, cô đi tắm, trở ra thấy An Hân đang nằm một bên giường chừa một khoản lớn cho cô.
Cô nằm xuống. An Hân bắt đầu nói chuyện.
– Em xin lỗi đã phiền đến anh chị.
– Không sao. (Đổi một chút phiền lấy 5% cổ phần cũng đáng lắm)
Vivian hỏi An Hân
– Chuyện giữa hai người là sao?
An Hân cúi đầu, nói lí nhí.
– Anh ấy, hôm nay về tới phòng, anh ấy đã hôn em, sau đó…sau đó…em….em…đẩy ảnh ra.
– Sau đó nữa? . Đam Mỹ Hay
– Sau đó em nói với ảnh hôm nay em không thoải mái, không muốn hôn.
Vivian trợn mắt khinh thường.
– Phải em không đó, là vị hôn thê mà đến cả hôn cũng không cho. Hai người bao lâu chưa quan hệ với nhau rồi vậy?
– Thật ra, thật ra chỉ có lần đó…..
Vivian càng ngạc nhiên muốn rớt cằm, hai năm bên nhau mà Hà Vĩnh vẫn không động được vào An Hân? Hắn là tổng tài bá đạo mà, sao với người này lại bó tay toàn tập vậy.
– Em cũng yêu Hà Vĩnh, tại sao lại không tiếp nhận anh ta.
An Hân dùng ánh mắt có chút lạ lẫm nhìn Vivian.
– Em, em… mẹ em nói với em, phụ nữ dễ dãi quá sẽ khiến đàn ông nhanh chán, với lại, với lại, cứ nhìn thấy những người xung quanh anh ấy em cảm thấy, cảm thấy giữa em và anh ấy có sự ngăn cách quá lớn.
– Về chuyện quan niệm của em về tình dục, chúng ta sẽ không bàn, nếu Hà Vĩnh cảm thấy vẫn ổn và vì điều này mà tôn trọng em hơn, chuyện đó hai người hiểu nhau là được. Còn chuyện những người xung quanh Hà Vĩnh. Em muốn nói tới ai? Trịnh Du Nhiên hay chị?
An Hân cúi đầu, quả nhiên Vivian vẫn luôn đi thẳng vào vấn đề cho dù biết người khác khó xử.
– Cả hai.
– Bản thân chị đã nói với em từ đầu, chị chỉ yêu Giai Thành, chị và Hà Vĩnh đã là quá khứ. Trịnh Du Nhiên có tài giỏi đi chăng nữa cô ta cũng là người ngoài. Em mới là vợ của Hà Vĩnh, sao phải so mình với người khác.
– Bản thân em cũng đâu muốn so, nhưng người bên ngoài cứ bắt em phải so, chị nghĩ em muốn như vậy lắm sao.
An Hân khóc, cô cũng rất dồn nén, cô cảm thấy mình cũng rất bất lực. Tại sao mọi người luôn nhắm vào cô. Cô đã làm gì sai?
Vivian thở dài.
– An Hân, em dừng ngay cái tư tưởng bị hại này lại đi. Em có nhận ra hay không, trong mối quan hệ của em và Hà Vĩnh, chỉ có mình anh ta đang cố gắng chiến đấu vì tương lai hai người. Lúc ông nội còn sống thì chống lại ông nội, sau đó chống lại thị trưởng, ngăn cản đào hoa xung quanh, bảo vệ em và cả gia đình em. Còn em đã làm gì? Em so sánh mình với người khác, tự tủi thân mặc cảm rồi giận lây sang Hà Vĩnh. Nếu anh ta thật sự nhìn người giống như em vậy? Em nghĩ anh ta hiện tại cố gắng để có được em vì cái gì? Cái anh ta cần ở em là không dao động, không lùi bước mà đứng bên cạnh anh ta, mọi khó khăn đều có anh ta xử lý hết, em còn muốn cái gì nữa. Em còn muốn anh ta phải làm sao nữa?
An Hân khóc nức nở, những điều này chưa từng có ai nói với cô. Cô chỉ nhìn thấy ở anh sự bá đạo, sự cường thế, và đôi khi cả sự lạnh lùng, nhưng giờ suy nghĩ lại thì đúng là Hà Vĩnh đã vì cô làm quá nhiều việc.
Còn bản thân cô thì chỉ mang thêm phiền phức cho anh.
Cô càng khóc càng dữ, Vivian cũng không có ý định an ủi, khóc ra hết có khi lại tốt hơn cứ dồn nén.
Vivian nói tiếp.
– Đối thủ lớn nhất của em hiện tại không phải chị, không phải Trịnh Du Nhiên mà là bản thân em, cho đến khi em hiểu ra rằng so sánh mình với người khác là việc rất ngốc, Hà Vĩnh phải tìm được ở em thứ anh ta trân trọng thì anh ta mới muốn kết hôn với em, em chỉ cần đứng bên cạnh anh ta là đủ rồi, có biết không?
An Hân vừa khóc vừa gật đầu.
Vivian nằm xuống đắp chăn, kì thực cô đã cảm thấy rất buồn ngủ. Cô lại an ủi An Hân mấy câu rồi ngủ thiếp lúc nào không hay.
An Hân xoay người vào góc tường, vẫn khóc nhưng cũng không phải vì tủi thân hay mặc cảm, mà vì tự trách mình quá yếu đuối. Cô tự hứa sau này sẽ mạnh mẽ hơn để có thể đứng bên cạnh Hà Vĩnh.