Tần Lam bỏ ra 3 ngày không nghỉ ngơi liên tục viết kế hoạch phát triển công ty. Đương nhiên cô cũng không có tham vọng phát triển toàn bộ tập đoàn Cố Thị, cô chỉ tập trung vào mảng thế mạnh của mình là hàng thời trang xa xỉ phẩm.
Hiện tại đây cũng là ngành chính của Cố Thị nhưng đang dần xuống dốc do thị trường Mỹ bảo hòa và sự cạnh tranh ngày càng lớn của các thương hiệu giá rẻ.
Kế hoạch tập trung vào việc phát triển thị trường quốc tế, các nền kinh tế mới nổi hơn là chỉ tập trung vào thị trường Mỹ, sau đó là chuyển nhà máy sản xuất đến các nước đang phát triển để giảm tiền thuê nhân công.
Việc này trước đây vốn cha cô đã muốn làm, dù sao đây cũng là xu thế chung của tất cả, sau đó vì ông bệnh liên miên nên việc này cư liên tục bị trì hoãn.
Tần Lam vốn có nhiều mối quan hệ và sự trợ giúp ở Bắc Thành nên hiển nhiên trong kế hoạch thì nhà máy gia công sẽ sẽ ở Bắc Thành, hiện tại lấy được lòng tin của cổ đông vẫn quan trọng, chứng tỏ mình có khả năng thực thi được kế hoạch là điều cốt lõi, đó là lý do tại sao cô chọn Bắc Thành nơi duy nhất mình biết và có nhiều sự trợ giúp khi cần.
Buổi họp cổ đông diễn ra có thể nói là thành công, tuy có một vài cổ đông nghi ngờ khả năng của Tần Lam nhưng cũng có một vài người tin tưởng.
Bất ngờ nhất là ông Phương, người có họ hàng xa với Nguyễn Xuân Lan, đối tượng mà Tần Lam muốn tiếp cận vì ông ấy chính là người có hai điều kiện, vừa nắm trên 10% cổ phần Cố thị vừa có một đứa con nuôi, lúc cô còn chưa biết dùng cách nào tiếp cận cô thì chính ông đã chủ động tiếp cận cô trước.
Mục đích chính là giới thiệu cô cho con nuôi của ông.
– “Thằng nhóc đó à, nó cái gì cũng giỏi, chỉ dở mỗi tán gái, ba mươi mấy năm nay đi theo nó toàn là đàn ông, bác lo lắng nó yêu thằng nhóc nào thì bác làm sao có cháu bế.”
– “Nó nha, tiến sĩ luật học nhưng không thèm làm luật sư mà đi mở công ty tài chính, suốt ngày chỉ lo làm việc, làm việc, một năm số ngày nó về thăm ông già này đếm trên đầu ngón tay, làm việc nhiều mà không còn mạng để hưởng thì làm làm cái gì a.”
– “Nó tính tình tuy có hơi lạnh lùng nhưng nó rất hiếu thảo, thường xuyên mua tour cho bác đi du lịch, thường xuyên mua đồ ngon tẩm bổ cho bác, hừ, chỉ mỗi không chịu về thăm ông già này, haizz, cháu nói coi như vậy bác có đau lòng không. ”
– “Tần Lam à, cháu xinh đẹp như vậy, nó gặp được cháu chắc chắn sẽ thích cháu, cháu phải đến nhà bác chơi mới được nha, bác sẽ gọi điện bắt thằng quỷ đó về gặp cháu”.
– “Tần Lam à, dù mặt nó có lạnh lùng cháu cũng đừng sợ nha, nó không phải người xấu, chỉ mỗi tội không biết thể hiện thôi”.
Tần Lam chịu đựng ngồi nghe ông Phương nói nửa ngày, cuối cùng cũng có được số điện thoại của con nuôi ông, anh ta là con lai tên Robert Nguyễn. Từ nhỏ anh ta cũng không biết cha mẹ mình là ai, sống lang thang ở khu little Saigon, may mắn gặp được ông Phương nhận làm con nuôi, Nguyễn là theo họ của ông.
Tiếp theo là phải điều tra xem khi nào thì anh ta gặp nạn.
Trước đó Tần Lam bỏ một số tiền thuê thám tử điều tra tất cả các hoạt động trong tháng quán Bar kia, còn cho người quan sát địa hình xung quanh, tất cả điều cần chuẩn bị cô đều chuẩn bị thỏa đáng, thậm chí thuê một phòng khách sạn gần công viên để nếu lỡ xảy ra sơ sót cô cũng kịp thời trở thành người “cứu” tay Robert kia chứ không phải An Hân.
Rất nhanh tin thám tử báo về, tất cả hoạt động trong tháng của quán Bar, xác định được ngày tập đoàn tài chính của Robert có đặt phòng VIP để chúc mừng một dự án thắng lợi.
Tuy tập đoàn này thật ra chỉ là vỏ bọc để rửa tiền, nhưng bản thân nó cũng ăn nên làm ra, làm ông chủ trên danh nghĩa, tuy không mấy khi đến công ty làm việc nhưng dịp hiếm hoi công ty đi chúc mừng thì anh ta lại xuất hiện.
Trùng hợp lại là ngày bị thiết kế bẫy, có thể đoán là đối tượng cũng đã dựng ra chiếc bẫy kia khá công phu, còn dựa vào lòng tin của anh ta để lợi dụng.
Chính là một bên là anh em chí cốt, một bên là một người xa lạ, liệu anh ta có tin cô?
Tần Lam nghĩ đến nhiều biến số, nhưng đều đã chuẩn bị kỹ nên không lo lắng quá. Cô dùng sim rác điện thoại mua lại từ người khác, nhắn tin cho Robert Nguyễn.
Sau đó lập tức vứt bỏ chiếc sim kia, nếu anh ta tin cô thì tốt nhất, cô cũng không muốn lộ mặt để tránh phiền phức, tránh kẻ thù của anh ta đến tìm cô, hiện tại chỉ hy vọng anh ta có một chút đề phòng là tốt rồi.
Từ một căn phòng hoa lệ trên sân thượng một khách sạn ở New York, Robert Nguyễn nhìn vào chiếc di động của mình, đây là sim số dành cho người thân, chỉ một số ít người biết số này. Một tin nhắn hiện lên, từ một số xa lạ và “xấu”, vừa nhìn là biết sim rác.
Nội dung tin nhắn
” Ngày 22, tiệc mừng chiến thắng cẩn thận có trá. Người bên cạnh không đáng tin”.
Ban đầu hắn định phớt lờ tin nhắn kia, nhưng sau đó vẫn là suy nghĩ lại.
Đối phương như thế nào biết ngày 22 hắn sẽ tham gia tiệc công ty?
Ý đồ của “hắn” là gì khi báo tin bữa tiệc có trá. Hắn trước giờ chưa từng nghi ngờ chiến hữu vì tất cả đều theo hắn từ lâu và từng vào sinh ra tử cùng nhau. Đối phương có phải hay không cố tình ly gián hắn và chiến hữu.
Nếu thật sự là ly gián vậy động cơ là gì? Đối phương được lợi gì?
Cho nên vì một tin nhắn ngắn ngủn đó, Robert lão đại quyết định cho người điều tra thật hư.
Hắn tất nhiên hy vọng đây thật sự là kế ly gián. Đến lúc đó tên phía sau màn, hắn nhất định cho hắn ta biết chọc đến lão đại phải trả giá lớn như thế nào.