Ngày Vivian đến Bắc Thành cũng là ngày cuối cùng Hà Vĩnh thực hiện lời hứa đến ăn sáng cùng An Hân.
Vẫn là cháo trắng, lần này ăn với trứng muối và cá khô cháy mặn.
Hà Vĩnh vẫn chầm chậm ăn, An Hân thì dường như rất hồi hộp.
Cô liên tục liếc nhìn về phía Hà Vĩnh, cô muốn xem xem thái độ của anh có thay đổi gì không.
Nhưng điều làm cô thất vọng là thái độ của anh vẫn như vậy, suốt một tháng nay anh luôn giữa bộ mặt như vậy, không mặn không nhạt, cứ đúng lời hứa đến ăn, sau đó bỏ đi không nói thêm một lời với cô.
An Hân vô cùng đau khổ.
Cô từng nghe một câu chuyện, một người chồng muốn ly hôn vợ vì yêu người phụ nữ khác, người vợ đã ra điều kiện là anh phải bế cô trong suốt một tháng từ phòng ngủ ra tới cổng, và trong một tháng đó, người chồng đã nhận ra giá trị của người vợ và tình yêu của anh dành cho vợ dần sống lại, và cuối cùng anh đã chia tay cô nhân tình trẻ đẹp kia để quay về với gia đình.
Trước kia, khi An Hân thỉnh thoảng làm bữa sáng cho Hà Vĩnh, anh đã nói với cô rằng anh thích hình ảnh cô nấu ăn cho anh, mỗi bữa sáng họ ăn cùng với nhau, anh thấy rất hạnh phúc và đầy đủ.
Vậy mà trong suốt một tháng qua, thái độ anh vẫn lạnh nhạt như vậy, chắc trong lòng anh còn mong cho một tháng này qua đi nhanh chóng để anh thoát khỏi cảm giác mắc nợ cô.
An Hân thấy đau đớn trong lòng.
Hà Vĩnh đã ăn xong trong khi An Hân còn chưa động vào phần của mình.
– Sao em không ăn?
– Em….
An Hân không biết phải nói sao với Hà Vĩnh, chẳng lẽ nói cô buồn vì hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Hà Vĩnh nhìn đồng hồ, sau nói với cô.
– Anh đến công ty đây, chỗ này em cứ ở bao lâu cũng được, cần gì em cứ báo với Cố Minh, trong một tháng này, anh rất cảm ơn em.
An Hân đã cảm thấy hoàn toàn thất vọng, nhưng cô cũng cười nhẹ nhàng với Hà Vĩnh.
– Được rồi, em ở thêm vài ngày nữa rồi cũng trở về nhà, cảm ơn anh trong tháng qua dù bận thế nào cũng tranh thủ đến ăn với em.
Hà Vĩnh cười nhẹ với cô rồi rời đi.
Ra xe, anh liền hỏi Cố Minh.
– Chuyến bay của Vivian đến lúc mấy giờ?
Cố Minh vừa lái xe vừa trả lời anh.
– Khoảng hai giờ chiều, Sophia và Trần Gia Hưng sẽ ra đón, người theo bảo vệ cũng đã bố trí đầy đủ.
– Ừ.
Xe chạy tới Hà thị. Hà Vĩnh nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra rất nôn nóng.
Anh sắp gặp lại cô gái mà ngày đêm anh mong nhớ. Mong là lần này, cô sẽ không bỏ chạy nữa.
========©©©========
Trần Gia Hưng và Sophia đến sân bay đợi Vivian. Sophia nhất quyết bắt Trần Gia Hưng và Ngô Thời Nhân “bảo kê” cho Vivian, hai người họ cũng đã thề với cô là nếu Vivian nhất quyết muốn về, họ sẽ đích thân hộ tống.
Nhưng họ cứ chờ a chờ, hai giờ chờ đến bốn giờ, đến năm giờ, chuyến bay Ellen báo đã đến từ lâu nhưng bóng dáng Vivian không thấy đâu.
Điện thoại Vivian không thể liên lạc được.
Họ gọi điện cho Ellen, Ellen nói Vivian vẫn theo đúng kế hoạch lên máy bay, không có hủy chuyến.
Sophia nghi ngờ Hà Vĩnh giở trò nên cô cùng Trần Gia Hưng chạy đến chỗ Hà Vĩnh chất vấn.
– Hà…chủ tịch, là anh làm đúng không? Anh nói, anh đã giấu chị tôi ở đâu rồi?
Hà Vĩnh hết sức ngạc nhiên.
– Em đang nói cái gì vậy? Chị em làm sao?
Hắn đã tranh thủ họp cả ngày hôm nay để ngày mai dành cả ngày với Vivian.
Hà Vĩnh quay sang nhìn Cố Minh.
Cố Minh gọi một cuộc điện thoại, một phút sau quay lại nói với Hà Vĩnh.
– Chuyến bay đã tới từ lâu rồi nhưng không thấy Cố chủ tịch đâu.
Hà Vĩnh đang ngồi lập tức đứng lên, gương mặt trầm xuống.
– Đây là chuyện gì?
Sophia tức giận nói.
– Anh còn làm bộ, chuyện này còn không phải do anh giở trò hay sao?
Hà Vĩnh thở dài.
– Sophia, bây giờ anh còn có thể giở trò gì chứ, anh muốn gặp mặt chị em nói chuyện chứ không phải bắt cô ấy giấu đi, hình ảnh của anh trong lòng chị em đã đủ tệ, anh cũng đâu muốn nó tệ hơn nữa.
Trần Gia Hưng cũng nói.
– Về chuyện này em hãy tin tưởng Hà Vĩnh, cậu ấy không bao giờ phủ nhận chuyện mình đã làm.
Sophia lúc này mới phát hoảng.
– Vậy…vậy chuyện này là sao? Tại sao chị em đã lên máy bay mà chúng ta chờ không thấy.
Hà Vĩnh trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng vào lúc này anh biết bản thân không thể loạn được, càng trong hoàn cảnh khó khăn thì càng phải giữ sự bình tĩnh để đối phó.
– Có khả năng cô ấy đã gặp chuyện gì đó lúc vừa xuống máy bay hoặc ở trạm trung chuyển, hoặc bản thân cô ấy thay đổi ý kiến không muốn đến Bắc Thành nữa nên đã mua vé trở ngược về Mỹ cũng không chừng.
Sophia bác bỏ.
– Không đâu, con người chị em không hứa thì thôi, nếu đã hứa với ai cái gì thì chị sẽ làm tới cùng. Với lại, chị cũng biết rằng em đang đợi, nếu có thay đổi gì chị sẽ báo với em trước tiên.
Hà Vĩnh càng lo lắng hơn, nếu loại bỏ khả năng cô đổi ý thì chỉ còn khả năng là cô gặp nạn.
Hắn không hiểu ai có thể nhắm vào cô, và vì lý do gì.
Hà Vĩnh trấn an Sophia, kêu Trần Gia Hưng đưa cô về sau đó tập hợp người ở hắc lâu theo dõi sát sao mọi động tĩnh.
Ngô Thời Nhân đang ăn cơm với vợ cũng bị kéo đi.
Hiện tại tung tích của Vivian là thứ được ưu tiên hàng đầu, thế nhưng, cô cứ như đã biến mất vào không khí vậy.
Sophia báo tin cho Phong Giai Thành, anh cũng lập tức cùng với Robert Nguyễn bay đến Bắc Thành.
Vốn Robert Nguyễn với Hà Vĩnh và Trần Gia Hưng chẳng ưa gì nhau. Trần Gia Hưng thì không nói, riêng Hà Vĩnh với Robert Nguyễn thì giống như kẻ thù từ kiếp trước.
Thế nhưng vì quan tâm an nguy của Vivian mà cả hai gác lại thù riêng, cùng ngồi xuống bàn bạc kế sách.
Hà Vĩnh cần người có khả năng như Robert Nguyễn, Robert Nguyễn thì đến một mình nên rất cần lực lượng của Hà Vĩnh và Ngô Thời Nhân, anh biết có hai người này ở đây, anh muốn mang theo người của mình là rất khó nên dứt khoát đi một mình.
Có câu không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà, chỉ cần mục đích giống nhau thì hóa thù thành bạn là chuyện bình thường.
Họ tra được Vivian thực sự đã đến Bắc Thành, đã làm xong mọi thủ tục nhập cảnh, sau đó liền mất tích.
Có nghĩa là cô bị bắt ngay tại sân bay, trước khi Vivian ra cổng lớn gặp Sophia và Gia Hưng.