Tần Lam không hiểu, rất không hiểu tại sao Hà Vĩnh cố ý “chỉnh” mình. Tự suy xét lại bản thân, rõ ràng là gặp Hà Vĩnh và An Hân, cô đều đi đường vòng, kế tiếp là cô đã tiếp đãi khách nhân rất khách khí, chân thành, tiệc được tổ chức xa hoa hoành tráng và chưa có một sai lầm nào. Xét về công và tư, cô thấy mình đã làm tốt.
Vậy mà hắn lại muốn chỉnh cô?!
Hắn nói gì chứ.
– “Không phải cô thích khiêu vũ lắm sao?Không phải cô thích trêu hoa ghẹo nguyệt, câu dẫn đàn ông hay sao. Tôi cảnh cáo cô, dám cắm sừng tôi thì cô sống không quá tốt đâu”.
Tần Lam nghe nói mà giật mình không thôi.
Cái quái gì mà “cắm sừng”, hắn nghĩ hắn là gì của cô chứ.
Đó là chưa nói cô có ý nghĩ gì với ai đâu, đánh tốt quan hệ chẳng phải vì sự nghiệp kinh doanh của cô sau này hay sao.
Tổng tài, chủ tịch Hà à, anh có quá rảnh rỗi rồi hay không.
Cô từ tốn trả lời
– Em không có làm gì, cũng không muốn câu dẫn ai.
– Cô tốt nhất nên an phận cho tôi
– Hiểu rồi
An phận phải không, cô tìm một chỗ yên tĩnh ngồi là được.
Cho nên sau khi nhảy xong điệu Tango với Hà Vĩnh thì cô cũng rời sảnh chính mà đi về hướng hồ bơi.
Nơi đó chẳng những rất yên tĩnh mà còn có nhiều cây xanh.
Trong sảnh chính khiêu vũ vẫn tiếp tục, các cặp đôi say sưa nhảy cùng nhau, từng nhóm quen biết thì đứng nói chuyện, tán dương nhau, nịnh bợ ngau hoặc kèn cựa nhau. Đủ loại sắc thái trong cuộc sống có thể nhìn ra trong một bữa tiệc này.
Khu hồ bới đèn trang trí cũng được treo khắp nơi, trên ngọn cây rũ xuống cũng có, quấn quanh thân cây cũng có, nước trong hồ gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh đèn khiến nơi này có chút không khí êm dịu thoải mái.
Tần Lam tìm một góc khuất dưới tán cây ngồi xuống xoa chân, thật là quá mỏi nha, sau gót đã bị trầy một tầng da còn bàn chân thì đã bị phồng rộp.
Nên trách Hà Vĩnh ác hay trách bản thân tự làm tự chịu, tính khá hóa vụng.
Giống như số vai phụ không tính kế được ai.
Haizzz
Tần Lam thở dài một hơi.
Cô đang mãi xoa chân thì bên cạnh có tiếng nói vang lên là giọng một cô gái, nghe có phần đanh đá.
– Cô đứng lại cho tôi, tôi chưa nói xong cô bỏ đi cái gì, cô không biết thế nào là lịch sự sao, đúng là xuất thân bình dân nha.
Lời nói châm chọc đúng là làm người ta bực mình. An Hân thật ủy khuất, cô chỉ muốn đi dạo một chút cũng không yên.
Cô vốn không thích những bữa tiệc xa hoa như vậy, trước cũng chưa từng tham gia, cô không quen biết nhiều, người chung tổ cũng không ai thích cô, thêm nữa Hà Vĩnh luôn bắt cô theo bên cạnh hắn.
Càng làm cô bị người ta ghét.
Tuy vậy Hà Vĩnh cũng rất bận giao tiếp, cô ngồi một mình hết sức lẻ loi, sau đó Hà Vĩnh kéo Tần Lam khiêu vũ, nhìn họ nhảy cô ngưỡng mộ không thôi, nhất là khi cả hai cùng nhảy điệu Tango, rất uyển chuyển, cũng rất ăn ý.
Tim cô có chút đau, Hà Vĩnh là người đàn ông xuất sắc như vậy, lại luôn theo đuổi cô, làm sao cô không cảm động chứ. Nhưng cô rất tự ti, cô biết mình không xứng với anh nên cứ mãi lẫn trốn.
Sau đó thì có một cô gái chừng 18 tuổi, cứ đi theo cô mỉa mai chế giễu cô, còn cảnh cáo cô cách xa Hà Vĩnh.
Nghe nói cô ta là em gái của Phong tiên sinh, Hà Vĩnh cũng coi cô như em gái.
Phong Giai Ngâm có dáng người nhỏ xinh, gương mặt tròn, đôi mắt sáng, nhìn loli một cách thiên chân vô tà.
Nhưng lời nói ra lại toàn lời khiếm nhã không chút lễ phép.
– Tôi nói cô con hồ ly tinh này, cô tốt nhất nên tránh xa anh Vĩnh ra. Cô không thấy chị Lam với anh Vĩnh rất xứng đôi sao? Cô không thấy mình trở thành người thứ ba xen vào tình cảm của người ta sao.
Tất nhiên là trong lòng Giai Ngâm nghĩ chỉ có bản thân cô mới xứng với Hà Vĩnh, Tần Lam chẳng qua chỉ là loại người ấm giường, anh Vĩnh sẽ không yêu cô ta, ngược lại bây giờ dùng đả kích An Hân rất có hiệu quả.
Rốt cuộc bản thân cô thấy hai người họ nhảy với nhau cũng ghen ghét đỏ cả mắt. Cô vừa ghen vừa hâm mộ Tần Lam, sao có thể nhảy với anh Vĩnh của cô đẹp như vậy, sao có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, sao anh chỉ xem cô như em gái, cô cũng là phụ nữ, cô muốn được anh yêu.
An Hân nghe Giai Ngâm nói, tim trở nên nặng trĩu. Nước mắt lại tràn ra ngăn không được.
Trong đầu cư ong ong lời nói ” cô là kẻ thứ ba, cô xen vào tình yêu của người khác”.
Cô không có, là Hà Vĩnh một mực đuổi theo cô, cô đã cố trốn tránh, cô không có xen vào tình cảm của ai cả.
Rõ ràng cô chỉ muốn cuộc sống bình thường, giản dị thôi. Cô chưa từng muốn giành thứ gì của ai.
Sao trong mắt bọn họ thì cô thành người có lỗi vậy, họ thích Hà Vĩnh sao không tự đi mà quyến rũ hắn.
Sao tất cả đều nhắm vào cô.