Phong Giai Thành được cha thả ra sau khi nhận được tin nhắn rằng Vivian muốn gặp anh tại nhà của họ.
Trái tim Phong Giai Thành nhói lên lo lắng.
Hai hôm nay Phong gia chủ đã nói xa nói gần với anh, có ngốc đi chăng nữa cũng có thể đoán được.
Hà Vĩnh ở sau màn kịch này, hắn muốn anh và Vivian chia tay.
Điểm lại những sự kiện xảy ra từ sau khi Vivian trở lại Bắc Thành, Phong Giai Thành bàng hoàng khi phát hiện, có lẽ việc anh bị điều đi công tác khắp nơi là do Hà Vĩnh nhúng tay vào.
Họ đã quá chủ quan vì tin lời Hà Vĩnh.
Hôm đó anh vội đi vào bệnh viện Phong thị, sau đó bị đánh ngất, đên khi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong phòng của chính mình tại Phong gia trang.
Cha anh nói cho dù phải nhốt anh suốt đời cũng quyết không để anh dây dưa với Vivian.
Thế nhưng ngay khi anh nhận được tin nhắn thì lại được thả ra.
Chuyện này lẽ nào là trùng hợp.
Phong Giai Thành vội vã lái xe về núi đông thành.
Vivian đang nấu phở.
Từ tối hôm qua đến giờ, cô vẫn ở đây chuyên tâm nấu nồi nước dùng, hết canh lửa đến hớt bọt, đến lúc vì quá mệt mà dựa vào ghế ngồi ngủ trên bàn ăn lúc nào không hay.
Hiện tại cô chẳng biết làm gì ngoài chuyên tâm nấu ăn cả.
Mấy hôm nay, gương mặt Vivian đã tiều tụy đi, đôi mắt cũng lộ vẻ mệt mỏi.
Giai Thành bước vào nhà. Vivian chạy đến ôm anh, Phong Giai Thành cũng ôm cô, họ lặng lẽ ôm nhau, trong lòng mỗi người đều có một nỗi buồn không nói nên lời.
Vivian kéo Phong Giai Thành đến bàn ăn, cô làm hai tô phở mang ra.
Họ ngồi nhìn hai tô phở đang tỏa khói nghi ngút, nước dùng rất trong, thịt bò tái vẫn có thể nhìn thấy chút lòng đào đang chuyển màu, mùi ngò gai hòa với mùi thịt bò bay thoang thoảng khiến cho người ta khó lòng cự tuyệt.
Vivian cúi đầu ăn. Phong Giai Thành cũng ăn, hương vị phở vẫn ngon như trước đây, nhưng trong lòng anh sao mà thấy đau quá.
Vivian từng nói “làm món ăn mình yêu thích cho người mình yêu ăn thì không thấy cực khổ chút nào”, món này kỳ công như vậy, mà cô vẫn thích làm cho anh ăn.
Ăn xong, họ cùng nhau rửa chén, Vivian lại muốn cùng Phong Giai Thành dọn dẹp căn nhà một chút, đã khá lâu rồi họ không đến, phải lau dọn thì nhà mới tươm tất được.
Khi bắt đầu lau những khung ảnh, hình cô và Phong Giai Thành tựa đầu vào nhau cùng ngắm hoàng hôn, hình cô và anh cùng ăn ở vườn hồng, hình họ cùng đi trên phố ở LA, trong mỗi khung hình, họ đều cười rất hạnh phúc, tiếc rằng hạnh phúc không kéo dài mãi được.
Vivian vừa sờ vào những bức ảnh, nước mắt lại chảy ra. Phong Giai Thành lao đến ôm cô.
– Vivian, nói anh nghe, Hà Vĩnh đã nói gì với em, cậu ấy có uy hiếp hay không?
Vivian cố nén nước mắt lại, cô nói.
– Anh chưa bao giờ hỏi chuyện gì xảy ra trên đảo, anh không nghi ngờ gì hay sao?
– Anh đang chờ em kể hết với anh, nhưng mà, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ tha thứ cho em, chỉ cần em bình an.
– Anh cho là em đã quan hệ với Hà Vĩnh, cho nên mới dùng từ “tha thứ”?
– Chẳng phải từ sau khi trở về, ánh mắt của em đều có sự áy náy khi nhìn anh, anh luôn thấy câu “xin lỗi” trong đó.
– Em sẽ kể anh nghe về mọi chuyện xảy ra giữa em và Hà Vĩnh trong thời gian trên đảo.
Vivian bắt đầu kể.
Giọng đều đều, nói về mọi chuyện xảy ra giữa cô và Hà Vĩnh trừ chi tiết về quá khứ của Hà Vĩnh, đó là bí mật của anh, cô sẽ không mang kể cho bất kì ai khác.
Vivian tiếp tục nói.
– Thời gian đó, em, không có quan hệ với Hà Vĩnh, nhưng mà em đã lỡ yêu anh ta rồi.
Phong Giai Thành nghe đau xót trong lòng, từ lúc nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Vivian, anh đã cảm nhận được điều không hay rồi.
– Nếu em đã biết mình yêu hắn, sao còn muốn làm đám cưới với anh?
– Em, em, em cảm thấy có lỗi với anh nên muốn bù đắp. Nhưng mà, gia đình anh lại phản đối, Phong viện trưởng còn nặng lời với em, cho nên em thấy mọi chuyện quá khó khăn, em không muốn kiên trì nữa.
Phong Giai Thành cười lớn.
– Em xem anh là thằng ngu vui lắm phải không? Mới hôm trước còn nói sẽ qua Mỹ kết hôn, đến hôm nay lại nói không muốn kiên trì nữa, tại sao?
Vivian nhắm mắt, cố nuốt hết nước mắt vào lòng, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm cho Giai Thành là khiến anh bớt đau khổ, tự trách.
Cô lại nói với anh, cố gắng cho giọng vui vẻ một chút.
– Tại vì Hà Vĩnh nói với em, anh ta đã chia tay An Hân, cơ hội tốt như vậy, em không thể bỏ lỡ được. Giai Thành, anh sẽ thành toàn cho em mà đúng không, anh sẽ để em được ở bên Hà Vĩnh mà, phải không?
Phong Giai Thành muốn cười.
– Hai người đúng là cá mè một lứa, chúc hai người hạnh phúc.
Phong Giai Thành đau đớn rời đi. Vivian bật khóc nức nở khi Giai Thành đã đi khuất.
– ” Giai Thành, em xin lỗi.”
Hà Vĩnh đang xem cảnh Vivian và Phong Giai Thành qua camera quan sát.
Anh nhìn Vivian đau đớn nhìn theo Phong Giai Thành, nhìn cô ngồi xuống ghế mà khóc nghẹn ngào.
Tim anh cực kỳ khó chịu, anh tự hỏi sao Vivian có thể chọn cách chia tay làm bản thân đau đớn đến như vậy.
Cô có thể chọn cách nói thật với Phong Giai Thành, nói anh đã dùng Cố gia và Phong gia để ép cô chia tay. Sau đó, Giai Thành và Hà Vĩnh sẽ trở mặt nhau, Giai Thành cũng sẽ tự trách bản thân mình vô dụng, không thể bảo vệ được Vivian và gia đình, cô không muốn Phong Giai Thành tự trách, cũng không muốn Giai Thành đối đầu với Hà Vĩnh.
Cô cũng có thể dùng số hình anh đưa cho cô để nói Phong Giai Thành phản bội mình, sau đó cãi nhau và đòi chia tay. Đây là cách Hà Vĩnh muốn cô làm, nhưng Vivian không làm, cô không bao giờ muốn Phong Giai Thành mang tiếng xấu, cô sẽ không bao giờ vu oan cho Phong Giai Thành.
Còn cách cô chọn, là nói bản thân phản bội, như vậy Phong Giai Thành chỉ hận cô chứ không oán trách bản thân cũng không hận thù Hà Vĩnh. Nhưng đó cũng là cách đau đớn nhất cho bản thân cô, Vivian đã chịu đựng nỗi đau này một mình.
Vivian của hiện tại, thiện lương đến làm người ta đau lòng.
Hà Vĩnh muốn có mặt ở đó để an ủi cô nhưng anh cũng biết, hiện tại người cô không muốn nhìn thấy nhất là bản thân mình.
Nhưng Hà Vĩnh hứa sẽ dùng hết khả năng để mang lại hạnh phúc cho cô, hiện tại đau khổ là để ngày sau hạnh phúc ấm êm.
Hà Vĩnh vẫn cứ âm thầm nhìn Vivian đau khổ, anh cũng âm thầm xin lỗi cô, nhưng nếu cô không chia tay Giai Thành, anh làm sao có cơ hội cho cô hạnh phúc.