An Hân hoảng hốt trước những gì cô nghe được.
Người kia và Trịnh Du Nhiên sao có thể độc ác, tàn nhẫn như vậy, không được, cô phải nhanh đi báo cho anh Vĩnh.
Vừa định rời nơi ẩn nấp bỏ chạy thì An Hân bị người ta đánh ngất.
Người kia tất nhiên là Henry.
Trịnh Du Nhiên hỏi.
– Cô ta đã nghe hết rồi à?
– Chắc là vậy.
Trịnh Du Nhiên cười nói.
– Vậy không bằng giết cô ta luôn đi.
– Không được- Henry nói- Cô ta tốt xấu gì cũng từng cứu anh một mạng, coi như trả ân tình cho cô ta, không giết được.
– Loại ngu ngốc này sống chỉ phí oxy thôi, ngu không tưởng tượng được, cô ta vậy mà thực sự cho rằng em sẽ giúp cô ta ở bên Hà Vĩnh.
Trịnh Du Nhiên dùng chân đá đá An Hân.
– Giờ làm sao?
– Trói chặt lại, nhốt trong tủ áo, đợi khi nào làm đám cưới xong, người ta có phát hiện được cô hay không đều do ý trời.
An Hân bị trói, nhét giẻ vào miệng và giấu trong tủ quần áo.
Chỗ này rất lâu mới có người đến ở một lần, có người phát hiện ra cô hay không, phải xem số cô ra sao thôi.
Sau đó Trịnh Du Nhiên và Henry thản nhiên tiếp tục mây mưa với nhau.
========©©©=======
Hôm sau, Trịnh Du Nhiên đi lấy áo cưới mà cô đã đặt trước đó, mẫu này thiết kế rất đặc biệt, có thể che nửa mặt cô dâu, chỉ chừa đôi môi để lúc hôn cô dâu thì dùng đến.
Kế hoạch của họ ban đầu là cho Hà Vĩnh và An Hân kết hôn với nhau, sau đó bỏ thuốc vào ly rượu của Hà Vĩnh, rượu hợp cẩn sẽ uống ngay trên sân khấu, trước mặt mọi người. Tất nhiên đến lúc thuốc có tác dụng, họ sẽ trói An Hân bỏ ở đâu đó rồi đưa Trịnh Du Nhiên ra trận.
Loại thuốc này chẳng những công hiệu mạnh mà còn có tác dụng thôi miên, người trúng thuốc sẽ mơ mơ màng màng nghe theo lời người kia, họ có thể vừa cầm chân Hà Vĩnh, vừa điều khiển anh sau này.
Sau khi làm nhục Vivian họ cũng sẽ báo vị trí của cô cho Ngô Thời Nhân, khi thấy cô thê thảm như vậy, họ tất nhiên là sẽ ở bên cạnh lo cho cô, còn ai có thời gian truy đuổi Henry nữa.
Trịnh Du Nhiên trở về biệt thự của Hà Vĩnh, trang điểm cho bản thân có bảy phần tương tự với An Hân, sau đó chờ xe chú rể đến rước dâu.
Henry đã rời đi chuẩn bị cho kế hoạch lấy tiền sau đó cao bay xa chạy của hắn.
Xe hoa đến, không có nhiều thủ tục rườm rà, Trịnh Du Nhiên tự mình ngồi vào bên trong, xe chở cô đi đến lễ đường.
Lúc ngồi chờ bên ngoài làm lễ, Trịnh Du Nhiên nghĩ, Vivian nên được bọn thuộc hạ của cô “chăm sóc” lúc này. Nghĩ xem, cô thì đang làm đám cưới với Hà Vĩnh, Vivian thì bị người chà đạp. Càng nghĩ đến viễn cảnh đó, trái tim Trịnh Du Nhiên càng vui sướng.
Trước khi bước trên thảm đỏ ra lễ đường, Trịnh Du Nhiên nhắm tin cho thuộc hạ, bảo rằng kế hoạch thành công đều nhờ vào bọn chúng, giờ chúng có thể tận hưởng người đẹp, {nhớ chăm sóc tận tình một chút}.
Người dắt tay Trịnh Du Nhiên đi tới lễ đường là một người bạn của Hà Vĩnh, rất có danh vọng, trên đường đi, Trịnh Du Nhiên nghĩ về cha mình, cô hy vọng ông còn sống để chứng kiến hạnh phúc của cô, cô mong người dắt tay cô đi sẽ là cha của mình.
Nhưng chắc trên trời cao ông cũng đang nhìn, nhìn cô sắp trở thành Bà Hà, nhìn kẻ thù của cô bị đạp xuống sình lầy không thể gượng dậy.
Người kia dắt tay cô, giao cho Hà Vĩnh, anh cầm tay cô đi đến chỗ Ngô Thời Nhân.
Hôm nay hắn là chủ hôn.
Một đám cưới có thị trưởng làm chủ hôn cũng là một loại vinh hạnh.
Ngô Thời Nhân bắt đầu đọc lời tuyên bố cho họ.
– Cô An Hân, cô có đồng ý lấy anh Hà Vĩnh là chồng hợp pháp của cô, từ nay dù ốm đau hay bệnh tật, thịnh vượng hay khó khăn, cũng sẽ cùng anh ta đi đến cuối cuộc đời.
Trịnh Du Nhiên cười rạng rỡ trả lời.
Tôi đồng ý.
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Sau đó Ngô Thời Nhân quay sang phía người nam.
– Anh Cố Minh, anh có đồng ý nhận cô Trịnh Du Nhiên làm vợ hợp pháp của anh, từ nay cho dù ốm đau hay bệnh tật….
Người kia ngăn Ngô Thời Nhân nói tiếp.
– Cưới loại phụ nữ này thì tôi thà xuống tóc đi tu.
Mọi người trong sảnh cười rần lên.
Trịnh Du Nhiên sững sờ, đây là sao? Sao lại là Cố Minh?
Chiếc nón ren dày, che hơn nửa khuôn mặt để cô giả làm An Hân, cũng che luôn tầm nhìn của cô, cô không thấy rõ gương mặt của Hà Vĩnh, nhưng rõ ràng khi đi thảm đỏ, cô thấy người đứng đợi đúng là Hà Vĩnh mà.
Trịnh Du Nhiên kéo chiếc nón xuống để nhìn người cho rõ, nếu không phải Hà Vĩnh thì kế hoạch coi như hỏng, nhưng bảo cô im lặng mà lấy Cố Minh là điều không thể.
Anh ta sao xứng với cô.
Chiếc nón vừa rơi xuống, mọi người đều ồ lên.
Trịnh Du Nhiên giờ mới nhìn rõ khung cảnh đám cưới. Người tham dự khá nhiều, nhưng đều là người lạ, cũng chỉ có một vài người có danh tiếng, đặc biệt nam giới, trẻ tuổi, đẹp trai lại có rất nhiều.
Người đứng cạnh cô có dung mạo của Hà Vĩnh, nhưng nó không tự nhiên.
Cố Minh thấy cô nhìn mình chầm chầm, anh thở dài tháo mặt nạ silicon đặt hàng từ Hollywood xuống.
– Cố Minh, anh thật quá đáng, sao lại giả Hà Vĩnh, phá đám hôn lễ của chúng tôi.
Cố Minh buồn cười.
– Chúng tôi nào ở đây, cô sắp bị bắt rồi còn không lo đi lo chuyện gì đâu không.
– Cái gì?
Ngô Thời Nhân chen vào.
– Cô Trịnh Du Nhiên, thay mặt cho sở tư pháp, tôi tuyên bố cô đã bị bắt, cô có quyền giữ im lặng, nhưng những gì cô nói có thể được ghi chép lại để làm bằng chứng trước tòa.
– Tôi có tội gì mà anh bắt tôi?
– Ai da, giờ còn không biết mình tội gì ah, tôi hỏi cô, cô dâu hôm nay là An Hân, giờ cô ấy ở đâu rồi?
– An Hân bị bệnh, cô ấy nhờ tôi đóng giả một chút để hoàn thành nghi lễ.
– Có bệnh đi chăng nữa thì cũng phải có chỗ ở cụ thể chứ, tôi đang hỏi cô, An Hân đang ở đâu?
– Tất nhiên là đang ở biệt thự của chủ tịch Hà?
– Đang nghỉ ngơi trong phòng sao?
– Đúng vậy.
Ngô Thời Nhân cười cười, vẻ mặt rõ ràng giảo quyệt không chịu nỗi lại làm bộ hiền.
– Chứ không phải bị trói giấu trong tủ quần áo hay sao?
Trịnh Du Nhiên biết chuyện đã bị lộ, cô định bỏ chạy, nhưng bao nhiêu đặc vụ của Ngô Thời Nhân ở đó, cô có thể chạy đi đâu chứ.
– Đợi khi tìm được Vivian, tội của cô chắc là sẽ được cộng thêm nhiều nữa nha. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng để cô ở tù suy nghĩ lâu một chút.
Cố Minh nói.
– Anh đùa đủ chưa, bắt người xong rồi, giờ tìm người quan trọng hơn.
Ngô Thời Nhân cười cười.
– Có Hà Vĩnh, Phong Giai Thành, Trần Gia Hưng rồi, thêm hai chúng ta cũng không nhiều, mà thiếu cũng không ít, anh hùng cứu mỹ nhân nha, để cho bọn họ thể hiện, dù sao họ cũng cùng một gia đình.
– Cái gì mà cùng gia đình?
– Cậu không hiểu? À, không hiểu thì thôi vậy, cứ tưởng cậu hay qua lại với Ellen thì sẽ biết được chút thông tin nội bộ của Cố gia chứ.
Cố Minh than thở.
Haizzz, từ sau khi Vivian trốn về Mỹ, Ellen nói với tôi đừng hỏi gì liên quan đến Vivian, cô ấy sẽ không trả lời đâu.
– Chứng tỏ là cậu không đủ sức quyến rũ, có thể khiến người đẹp cam tâm lên thuyền giặc.
– Nói gì đâu không, giờ có đi xem tình hình bên kia hay không?
– Đi chứ.