Hà Vĩnh quay lại với cây đàn và chai rượu của hắn. Đàn một bài lại uống một ly, hết chai này hắn lại kêu thêm chai khác.
Đến nỗi Trần Gia Hưng chịu hết nổi phải vào can ngăn Hà Vĩnh.
Cái tên điên này, cứ một lòng muốn chết thì cũng thôi, khổ nỗi không thèm chết một mình, còn kéo theo Trần Gia Hưng hắn cũng liên lụy, bị Hà Vĩnh sai đi làm việc khắp nơi, đến nỗi Sophia cũng bỏ hắn về Mỹ, giờ dỗ người trở về có bao nhiêu khó khăn, hắn còn bị Cố cha mắng mấy lần.
Trong khi hắn có lỗi gì đâu, lỗi toàn ở cái tên đang uống rượu đến quên trời đất trước mặt đây.
– Bộ cậu muốn uống tới chết luôn sao?
Hà Vĩnh mặc kệ hắn tiếp tục uống rượu. Trần Gia Hưng đi tới giằng chai rượu ra khỏi tay Hà Vĩnh, Hà Vĩnh chỉ tung hai chiêu, đá Trần Gia Hưng một cước và giành lại được chai rượu của mình.
Trần Gia Hưng bị đá lập tức giận dữ mắng hắn.
– Bây giờ cậu ở đây say xỉn có lợi ích gì? Cậu có giỏi thì đi tìm Tần Lam mà nói chuyện cho rõ ràng, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển cục diện.
– Tìm kiểu gì, cô ấy bây giờ trốn kỹ như vậy.
– Cậu phải nghĩ cách chứ, ngồi đây uống rượu giải quyết được gì đâu.
Hà Vĩnh nhìn chai rượu, hơi thất thần một chút, rồi nói.
– Cô ấy bỏ đi vì không đồng ý cách tớ uy hiếp bắt buộc cô ấy chia tay Giai Thành. Nhưng nếu không làm vậy, cô ấy sẽ lấy Phong Giai Thành cậu biết không, vừa trở về cô ấy liền vội vã muốn kết hôn, tớ có thể làm gì khác? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn họ kết hôn?
Uống thêm một ly rượu, Hà Vĩnh cười đau đớn.
– Ban đầu, điều tra về mẹ ruột của cô ấy là vì muốn giúp cô ấy tìm hiểu về cuộc sống của bà, nếu bà đang yên ấm hạnh phúc thì thôi, nếu cuộc sống có khó khăn gì thì chúng tôi cũng có thể ra tay giúp một chút, không ngờ, cuối cùng lại phải dùng thân thế của bà để uy hiếp cô ấy, cậu nói xem tôi có bao nhiêu thê thảm.
Trần Gia Hưng bực bội nói.
– Ít nhất bây giờ cô ấy đang độc thân, cậu không nhân lúc này mà đoạt vợ về thì chờ lúc nào, chẳng lẽ chờ đến lúc cô ấy có người khác rồi lại nghĩ cách chia rẽ người ta hay sao. Thay vì ngồi uống rượu buồn, sao không nghĩ cách gặp cô ấy một lần.
Câu này dường như đã thức tỉnh được Hà Vĩnh.
– Đúng vậy, không nhân lúc này đoạt người về thì chờ lúc nào.
Thời gian càng dài, với hắn càng bất lợi.
Trần Gia Hưng bày kế.
– Hay là cậu mua lại Cố thị luôn đi, để cô ấy trở thành cấp dưới của cậu, vậy tha hồ mà bên nhau bồi dưỡng tình cảm.
– Muốn mua Cố thị đâu có dễ, tôi hỏi cậu, khả năng để cậu thuyết phục được Sophia nhường cổ phần trong tay cô ấy cho tôi là bao nhiêu?
Trần Gia Hưng lắc đầu thở dài.
– Không có khả năng nào đâu. Nếu tôi hỏi Sophia, giữa tôi và chị gái cô ấy chọn ai, cô ấy sẽ không suy nghĩ mà chọn chị gái. Thôi xin cậu, cậu để tôi và Sophia yên ổn bên nhau đi.
– Vậy giữa tôi và Sophia, cậu chọn ai?
– À…cái này….à thì!!!
– Thôi đi, nhìn thái độ của cậu là tôi đủ biết, tránh ra ngoài.
– Cậu tìm cách khác đi.
– Cậu nhắc đến Cố thị, làm tôi nhớ đến thứ có thể khiến cô ấy phải về Bắc Thành rồi.
Nói xong Hà Vĩnh bỏ đi.
– Tôi về ngủ, cảm ơn cậu đã thức tỉnh tôi.
Trần Gia Hưng đang chẳng hiểu lời Hà Vĩnh có ý gì, nhưng cũng kệ, chỉ cần hắn đừng trưng bộ mặt sống dở chết dở ra và hành hạ mọi người là được.
=======©©©======
Vivian đang nằm trong phòng đọc sách thì có cuộc gọi từ Ellen.
– Sếp ơi, bên Hà thị vừa gửi đến một bức thư quan trọng, em không quyết định được, em đã gửi nội dung cho chị rồi, chị xem đi nha.
– Được.
Vivian mở email của Ellen lên xem.
Ellen gửi chuyển tiếp cho Vivian nội dung thư của Cố Minh, thay mặt cho Hà thị, Cố Minh muốn bàn về việc bán lại toàn bộ cổ phần Cố thị cho cô, điều kiện là phải đàm phán trực tiếp với Vivian.
Không cần nghĩ cũng biết bức thư này là theo ý của Hà Vĩnh, muốn cô về Bắc Thành? Khó khăn lắm cô mới rời được nơi đó, giờ muốn cô quay lại, không có đâu.
Cho dù cổ phần rất quan trọng, nhưng nếu cô trở về, không chừng sẽ mắc mưu Hà Vĩnh.
Vivian gửi trả lời cho Ellen rằng cô giao hết quyền đàm phán cho Ellen, nếu Hà Vĩnh muốn bán thì có thể bàn việc với Ellen, Sophia hoặc Cố cha, bản thân cô sẽ không về Bắc Thành.
Quá trình gửi mail qua lại giữa hai bên kéo dài hàng tuần với hàng trăm bức thư qua lại nhưng vẫn không có kết quả gì. Hà Vĩnh khăng khăng, bất kì điều kiện gì cũng có thể thương lượng, chỉ một điều là phải gặp mặt Vivian để nói chuyện trực tiếp thì không bao giờ thay đổi.
Thậm chí giá cả đã hạ tới mức nếu không đồng ý mua lại, hẳn là cả Vivian cũng cảm thấy tiếc không chịu nỗi.
Nhưng Vivian vẫn kiên trì không chịu về, gặp trực tiếp cũng được, nhưng Hà Vĩnh phải tới Mỹ.
Tất nhiên là Hà Vĩnh không chịu.
Đến một ngày Vivian nhận được mail của Ngô Thời Nhân. Hắn nói chỉ cần cô trở về Bắc Thành gặp Hà Vĩnh một lần, nếu sau đó cô kiên trì muốn về Mỹ, chính hắn sẽ đưa cô ra tận sân bay và đảm bảo cô sẽ an toàn trở về Mỹ.
Ngô Thời Nhân tuy là con người nhìn như ngã ngớn và một bụng mưu mô nhưng lời hứa của hắn thì đáng tin cực kỳ.
Đến lúc này Vivian mới nghiêm túc suy nghĩ lại lời đề nghị kia của Hà Vĩnh.
Nếu đã chắc có thể an toàn về Mỹ thì việc đàm phán với Hà Vĩnh có trăm lợi mà không có hại.
Thứ nhất là khi mua lại hết cổ phần thì sau này cô và Hà Vĩnh sẽ ít dính dáng với nhau. Thứ hai là nhân lúc cái bụng còn chưa lớn, dứt khoát một lần với Hà Vĩnh cũng tốt, thật may là hắn đưa ra lời đề nghị lúc này, đứa nhỏ chỉ mới gần hai tháng, sẽ không ai phát hiện ra.
Vấn đề cổ phần vẫn luôn là mối lo lắng của Vivian, bây giờ không giải quyết triệt để, đợi đến họp cổ đông cuối năm, nếu Hà Vĩnh muốn đến dự, ai có thể cản, còn Vivian thân là chủ tịch, có thể chạy đi đâu? Với lại vài tháng nữa cái bụng cũng lớn, giấu sao được nữa.
Cuối cùng sau khi trái nghĩ phải nghĩ, Vivian cũng đồng ý trở lại Bắc Thành một lần.