Khiêu vũ xong họ trở về ghế ngồi. Vivian cảm thấy bổn phận chủ tiệc vẫn còn trên vai, không thể chỉ tiếp mình Hà Vĩnh mà bỏ qua những người khác.
Cho nên cô nói vài lời khách sáo rồi rời chỗ anh đến với đám đông đang ồn ào ở khu trung tâm.
Lúc này, có người đã ngà ngà say, có người đã say thật sự. Nhã Phượng chính là người say thật sự, cứ bám lấy Vivian đòi cô kể chuyện của cô bên Mỹ, đòi cô kể về bạn trai, còn hỏi dồn dập Vivian anh ta có phải người Mỹ không, có đẹp trai, giàu có hay không?
Vivian thật sự cảm thấy không còn lời gì để nói.
Đối phó những người say chỉ có cách là cứ để họ nói, không nhất thiết phải trả lời, ngày mai họ sẽ quên mất mình đã từng nói gì.
Tiệc tàn, nhân viên Hà thị tự phân công đưa tiễn nhau hoặc gọi taxi cùng về.
Hà Vĩnh hôm nay tự lái xe đến, khi hắn lái xe ra cổng bảo vệ, hắn thấy Vivian nghe điện thoại, sau đó chạy nhanh qua đường, mở cửa đi vào chiếc xe đang chờ sẵn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Khó Dỗ Dành
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
=====================================
Hắn còn thấy dường như cô nghiêng người hôn lên mặt người kia. Khoảng cách quá xa, hắn không thể xác định được.
Khi hắn chạy ra đường lớn thì chiếc xe kia đã không thấy đâu.
Hắn lái xe về chung cư Hà Bắc.
Nơi này trước kia Vivian từng ở, kể từ giao thừa hai năm trước, hắn đã chưa từng đến.
Hôm nay hắn trở về đó để suy nghĩ một chút.
=============©©©==========
Chung cư Hà Bắc.
Hà Vĩnh cầm một ly rượu vang, ngồi trên ghế salon, qua lớp kính nhìn về hướng thành phố.
Hắn hôm nay vậy mà làm nhiều việc vô lý như vậy.
Đầu tiên là hắn nhận được tin cha của An Hân bị xe đụng, An Hân gọi cho hắn và khóc rất nhiều, hắn rõ ràng là đang gấp gáp ra ngoài an ủi An Hân, khi Cố Minh lỡ đụng vào Vivian, khi phát hiện người đó là cô, hắn đã chưa kịp suy nghĩ gì mà vội ôm người lại.
Hắn cũng không để ý đến việc phải ra ngoài gấp mà lại mang cô lên phòng làm việc, lúc đó hắn đã nghĩ gì, hiện giờ hắn cũng không biết.
Mọi chuyện cứ như bản năng, nếu hắn lý trí một chút, có lẽ đã không vội vàng tóm người lại, có lẽ hắn phải đến an ủi An Hân của hắn, thế nhưng….hắn đã làm gì?
Hai năm đã qua, cô bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt, nếu không tóm cô lại, lần sau gặp lại biết đến khi nào.
Hắn đã tưởng đó là việc hoang đường nhất mà hắn làm trong ngày hôm nay. Vậy mà sau khi hắn dỗ dành An Hân xong, cho cô an tâm đi ngủ thì nhận được cuộc gọi của Trần Gia Hưng.
Hỏi hắn hôm nay có đến Duyệt Nguyên Giai Lệ không?
Trần Gia Hưng bình thường sẽ không hỏi hắn chuyện này, nơi đó hắn muốn đến lúc nào thì đến, nếu Gia Hưng đã hỏi, có lẽ là muốn dùng phòng của bọn hắn. Đôi khi, chính bản thân Trần Gia Hưng mời khách sẽ dùng một trong ba gian phòng này, điều này bọn hắn cũng ngầm đồng ý.
– Cậu muốn mở tiệc sao? Hôm nay tôi sẽ không tới.
– À không, là Tần Lam cô ấy nói muốn mở tiệc mời nhân viên của cậu đó.
Trần Gia Hưng rất thức thời báo cáo cho Hà Vĩnh. Cô ấy muốn mượn một phòng.
– Lấy phòng của tôi đưa cho cô ấy đi.
– Hả???
– Dùng phòng của tôi.
Hà Vĩnh nhắc lại, sau đó cúp máy.
Trần Gia Hưng tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn theo lời Hà Vĩnh đưa phòng hắn cho Vivian.
Đó là việc hoang đường thứ hai Hà Vĩnh làm.
Sau đó hắn không ngăn được mình đi đến đó. Chuyện xảy ra sau đó hắn đã một lần nữa hành động theo bản năng mách bảo.
Khiêu vũ với cô, gọi cô là “Lam”. “Tần Lam” từng là người phụ nữ của hắn, hắn muốn cô nhớ về điều đó.
Cho đến khi hắn nghe được tin cô đã có bạn trai.
Cũng phải, người như Tần Lam, sao có thể chịu đựng được sự cô đơn.
Người như Tần Lam, cô sẽ không từ thủ đoạn nào, kể cả dùng thân thể để đạt mục đích.
Giờ có lẽ hắn đã hiểu tại sao cô có thể thâu tóm được Cố thị và kéo nó dậy trong thời gian ngắn.
Chắc chắn là người đàn ông kia đã giúp cô.
========©©©=========
Hắn nhớ đến lần đầu tiên của họ.
Hai mươi tuổi, khi đang học năm cuối trường đại học quản trị doanh nghiệp, Tần Lam khi đó đã xin vào làm lễ tân ca tối của Hà thị. Với điều kiện của cô, xinh đẹp, giỏi ngoại ngữ, thành tích học tập ưu tú, cô được tuyển.
Và Tần Lam cũng làm việc hết sức chăm chỉ, hiệu quả.
Lễ tân trực đêm cũng chỉ làm việc từ 3 giờ chiều đến 10 giờ tối. Sau đó bảo vệ sẽ đóng cửa. Hôm đó, Tần Lam đang chuẩn bị soạn đồ ra về thì phát hiện Hà Vĩnh vẫn chưa về, có lẽ hôm nay hắn sẽ ngủ lại trong công ty.
Tần Lam trong lòng đánh lên một hồi chuông, trực giác nói cô biết đây là cơ hội. Cô vào làm đã vài tháng, đã cố gắng và chăm chỉ, nhưng hắn chưa một lần thực sự nhìn cô. Mỗi khi gặp hắn cô luôn chào bằng âm thanh dễ nghe nhất, nhưng hắn luôn lạnh nhạt như không nghe thấy.
Hôm nay nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
Tần Lam bước vào nhà vệ sinh trang điểm lại, nhưng suy nghĩ một lúc, cô quyết định tẩy trang, bôi hết lớp trang điểm của mình, sau đó chỉ tô một ít son môi, mở hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi, để khe ngực vừa tươi trẻ vừa mất hồn của cô hiện ra nửa kín nửa hở.
Chỉnh trang bản thân xong, nghe tiếng bảo vệ bên ngoài khóa cửa công ty.
Tần Lam đi từng bước nhẹ nhàng về phía thang máy.
Hà thị tổng bộ lớn như vậy, hiện tại chỉ còn cô và Hà Vĩnh.