Tiểu thư của Lâm gia là một truyền kì trong giới kinh doanh.
Ông Lâm là người đàn ông thành đạt, giàu có nhưng lại hết lòng hết dạ yêu thương vợ. Bác sĩ chuẩn đoán bà gần như vô sinh, ông an ủi bà, càng quan tâm chăm sóc bà nhiều hơn để tránh cho bà lo nghĩ nhiều.
Ông cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống không con cháu của họ sau này.
Vợ ông tuy rất buồn nhưng vì chồng, bà vẫn quyết vượt qua tất cả để cùng ông sống hạnh phúc đến cuối đời.
Ai ngờ đến hơn bốn mươi tuổi lại sinh được một đứa con gái. Họ vỡ òa trong hạnh phúc bất ngờ.
Họ đặt cô tên Lâm Thiên Ý, là ông trời thương xót cho họ hạnh phúc này.
Lâm Thiên Ý lớn lên, xinh đẹp, học giỏi, tài năng, cô tỏa sáng như ánh dương khiến cha mẹ càng thêm hạnh phúc và tự hào về cô.
Lâm Thiên Ý là thiên chi kiều nữ, ánh mắt cực cao, đàn ông trong mắt cô đều đầy khuyết điểm, không có mấy người khiến cô thấy vừa mắt.
Cô học cùng trường với Hà Vĩnh, ngành quản trị kinh doanh và Xã hội học. Cô cũng rất sớm nhận ra Hà Vĩnh là người rất tài giỏi nhưng về mặt tình cảm lại là tên chẳng ra gì.
Có điều về mặt bạn bè thì xem như anh ta là người rất đáng kết giao, cho nên có một ngày, cô chủ động nói với Hà Vĩnh.
– Có muốn làm bạn với tôi không.
Hà Vĩnh ngả ngớn hỏi lại cô.
– Cô muốn kiểu bạn gì?
– Là bạn trong bạn hữu.
Hà Vĩnh cười.
– Tưởng cô muốn làm bạn giường với tôi chứ.
Lâm Thiên Ý cười.
– Cậu không xứng.
Hà Vĩnh lần này cười to hơn. Hắn biết Lâm Thiên Ý là ai, hắn biết cô có khả năng như thế nào. Hà Vĩnh đang lúc cần những người bạn giàu có và thế lực, Lâm Thiên Ý nói anh không xứng làm bạn giường của cô, điều đó là thật, Hà Vĩnh không có gì phải tự ái, cô ghét con người anh nhưng lại muốn kết bạn hữu với anh chứng tỏ cô có lòng dạ rất rộng, không câu nệ tiểu tiết còn là một người có tầm nhìn.
Người như vậy sao lại không kết giao.
Hà Vĩnh chìa tay ra.
– Hà Vĩnh.
Thiên Ý cười, bắt tay anh.
– Lâm Thiên Ý.
Tình bạn của họ đã bắt đầu như vậy.
Học xong, Thiên Ý về Canada tiếp quản công ty của cha, cùng hợp tác với Hà Vĩnh rất nhiều hạn mục, Lâm gia dưới sự quản lý của cô càng lúc càng lớn mạnh.
Đang lúc tuổi xuân đắc ý thì tai nạn xảy ra, cô bị tổn thương giác mạc, bị mù, tai nạn đó còn cướp đi của cô một người bạn thân. Lâm Thiên Ý tổn thương tới nỗi khép mình lại, bỏ mặc mọi chuyện, chỉ âm thầm sống trong thế giới riêng của mình, cô từ chối hết mọi quan tâm của người nhà, từ chối luôn cơ hội phẫu thuật để có lại ánh sáng.
Cha và mẹ cô hết sức đau lòng, con gái như khép lại mọi cánh cửa của bản thân, từ chối tất cả mọi người xung quanh chỉ vì cô tự trách.
Người kia là bạn rất thân của cô, hôm đó anh quyết định tỏ tình nhưng cô đã từ chối, họ quá thân thiết, cô chỉ xem anh như người thân, lại không có chút rung động nào với anh. Trên đường về anh rất kích động, lái xe cũng thiếu tập trung, và chỉ vì một chút thiếu tập trung đó mà họ bị tai nạn. Thế nhưng, vào lúc xe sắp bị xe tải tông vào, người bạn kia đã bẻ lái sang phía mình để bản thân anh nhận cú đâm trực diện, còn cô bị mảnh kính rơi vào mắt nên bị mù.
Cô vẫn luôn không ngừng tự hỏi, nếu khi đó cô không từ chối anh, liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn không, hoặc nếu cô hiểu rằng anh bị từ chối sẽ rất đau khổ, rất kích động, cô nên an ủi anh, nên tự mình lái xe, thì bạn cô đã không chết.
Lâm Thiên Ý cảm thấy, cô chính là người gián tiếp gây ra cái chết của bạn thân, cô mãi sống trong giày vò không thoát ra được.
Thế nhưng cho dù cô tự dày vò bản thân như thế nào, cuộc sống vẫn luôn phải tiếp diễn, cha cô vì con gái nên đã tái xuất để gánh vác Lâm gia, nhưng tuổi càng cao, sức khỏe càng giảm sút, cho đến một ngày ông bị chuẩn đoán là có một khối u trong đầu, kèm theo các chứng bệnh tuổi già, mẹ cô vừa chăm sóc chồng, vừa chiếu cố con gái, không bao lâu cũng không trụ nổi, cũng ngã bệnh.
Lúc đó Lâm Thiên Ý mới từ trong đau khổ đi ra, cô đã nhận ra vì chuyện của mình mà liên lụy đến cha mẹ, nếu cô còn không đứng lên thì chắc chắn Lâm gia sẽ suy sụp.
Việc đầu tiên của cô sau khi trở lại là vực dậy Lâm gia, chăm sóc sức khỏe cho Lâm mẫu và chữa trị cho cha.
Cô đã gọi cho Hà Vĩnh.
Tất nhiên là Hà Vĩnh hỗ trợ cô mọi thứ cô cần, không bao lâu việc kinh doanh đi vào quỹ đạo, gia đình cũng dần ổn định.
Hà Vĩnh lại nói anh sẽ giới thiệu cho cô một chuyên gia hàng đầu về phẫu thuật não.
Lâm Thiên Ý cầu còn không được, cô nhanh chóng đồng ý và sắp xếp cho Phong Giai Thành.
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Thiên Ý về Phong Giai Thành là ” giọng rất dễ nghe, có thể khiến người nghe cảm thấy thư thái, người có giọng nói như vậy, khẳng định là người rất tốt. “
Nghe những người giúp việc nói, anh ta cũng đẹp trai.
Nhưng điều khiến Lâm Thiên Ý chú ý nhất ở Giai Thành là anh đối xử với cô rất bình thường, không có chút nào ngoại lệ hay ưu ái. Lâm Thiên Ý rất cảm kích.
Đối với người khuyết tật mà nói, những ai đối xử bình thường với họ mới là cách tôn trọng họ nhất, Lâm Thiên Ý có lòng tự trọng rất cao, cô rất ghét người khác tỏ ra thông cảm hay thương hại cô.
Lâm Thiên Ý chú ý nhiều đến Phong Giai Thành, một phần cũng là vì Hà Vĩnh nhờ cô giữ chân anh lại Canada, điều tra một chút, khiến cô sững sờ là, có lẽ Hà Vĩnh muốn chia cắt anh ấy và người yêu.
Hà Vĩnh à Hà Vĩnh, anh lại muốn làm cái chuyện xấu xa gì đây?
Lắc đầu, thở dài, không tán thành, nhưng cuối cùng, cô vẫn giúp Hà Vĩnh. Cũng giống như Ngô Thời Nhân, Trần Gia Hưng hay thậm chí là cả Phong Giai Thành trước đây, họ sẽ luôn đứng về phía Hà Vĩnh.
Để Phong Giai Thành không nhàm chán, cô đã mua về rất nhiều sách quý về y học, về chuyên khoa não, mời thêm những chuyên gia y học hàng đầu về nhà nói chuyện, tất nhiên là cho ý kiến về căn bệnh của cha cô, sau khi mọi người gặp nhau, họ cứ như bằng hữu quen nhau từ kiếp trước, trao đổi, trao đổi, học tập lẫn nhau. Nói về y học, Phong Giai Thành lập tức như cá gặp nước, nói mãi không hết chuyện.
Thế giới của Phong Giai Thành nếu chỉ có thể quan tâm mỗi y học thôi thì thật hạnh phúc biết bao.
Tiếc là cuộc sống luôn không cho ta sự yên bình.
Một cú điện thoại của bạn gái khiến anh luôn tự trách không thể ở bên cô, thậm chí còn tự trách vì quá say mê thảo luận với các bác sĩ khác mà không nhận điện thoại của cô ngay được.
Trong lòng anh bạn gái luôn quan trọng nhất.
Thế nhưng sau đó mọi chuyện không nghiêm trọng như họ nghĩ, anh lại yên tâm ở lại chuẩn bị mổ cho cha cô, lại thảo luận y học với những chuyên gia khác.
Nhưng sau đó bạn gái anh lại mất tích cùng Hà Vĩnh.
Hôm đó là một buổi chiều đầu thu, lá Phong vàng nhuộm rực rỡ cả khu vườn.
Phong Giai Thành đứng còn cô thì ngồi trên ghế.
Anh nói với cô cho dù thế nào cũng phải đi theo đội tìm kiếm.
Cô cũng hiểu.
Cho nên cô để anh đi.
– Chỉ cần anh đáp ứng hai điều kiện, em sẽ để anh đi.
– Cô nói đi.
– Thứ nhất, sau khi tìm được người, anh phải thu xếp quay về nhanh nhất có thể.
Điều này Phong Giai Thành rất hiểu, hiện tại tình hình của Lâm lão càng ổn định, rất nhanh họ có thể làm phẫu thuật, quay về nhanh là chuyện tất nhiên.
– Tôi hứa, còn điều kiện thứ hai?
– Điều kiện thứ hai là “đứng yên”.
Trong lúc Phong Giai Thành còn chưa hiểu gì. Lâm Thiên Ý đã đến sau lưng và ôm lấy anh.
Gương mặt Giai Thành đầy bất đắc dĩ, anh muốn gỡ tay cô ra thì nghe Lâm Thiên Ý nói.
– Đã bảo đứng yên rồi mà, đây là điều kiện trao đổi, anh không có sự lựa chọn đâu.
Phong Giai Thành đành đứng lặng cho cô ôm, trời thu lạnh, gió thu lao xao, khu vườn đầy tiếng gió lùa qua kẽ lá khiến khung cảnh trở nên bình yên đến lạ.
Qua một lúc lâu, cô buông anh ra, trở lại ghế ngồi rồi nói.
– Anh đi đi.
Từ đầu tới cuối không một lời giải thích, không một lời thố lộ, chỉ đơn giản là buông anh ra để anh đi tìm bạn gái của mình.
Cô rất hy vọng cô gái kia sẽ bình yên.
Cô cũng sẽ không xen vào chuyện giữa anh, Hà Vĩnh và cô gái kia. Nếu Hà Vĩnh thành công, coi sẽ cho mình một cơ hội, nếu không, cô cũng coi như đây là mối tình đơn phương ngọt ngào của mình, sẽ chúc phúc cho anh và cô gái nọ.
Dưa hái xanh không ngọt, duyên ép buộc không bền.
Thế nhưng không bao lâu sau cô nghe tin Phong Giai Thành bị thất tình, uống say mềm ở chỗ Robert Nguyễn.
Cô lắc đầu cười, tự hỏi có nên vì mình tranh thủ cơ hội hay không? Câu trả lời là: “Có”.
Cô gọi cho trợ lý nói.
– Sắp xếp cho tôi một cuộc phẫu thuật cấy giác mạc. Gọi điện cho bác sĩ Phong, nói tôi sắp làm phẫu thuật tâm trạng hoang mang, muốn có người an ủi.
Trợ lý hỏi cô sao lại gọi Giai Thành lúc này, hẳn lúc này anh đang chán nản và không thiết tha gì cả.
Lâm Thiên Ý cười.
” Con người của anh ấy, phải giúp đỡ người khác mới thấy vui được”.