Mục lục
Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Tác giả:Nghịch Thủy Chi Diệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Đuờng Huyền Trang

Cho dù đã kết thúc từ lâu, nhưng rất nhiều người vẫn im lặng, sau khi toàn bộ cốt truyện của Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện được hoàn thành, vẫn không chịu rời đi.

Trong mấy ngày nay, bọn họ đã dần dần tiếp cận câu chuyện này, bất tri bất giác, trong quá trình chơi, đã dung nhập một phần tình cảm vào trong đó.

Nhìn từng hình ảnh trong màn hình, lại không kìm lòng được mà nhỡ lại những cảnh xưa, có vui cười, có chua xót, có hứng phấn khi mới học Ngự Kiếm Thuật, cũng có cả phấn khởi khi thấy cảnh gặp thần giết thần bên trong Trấn Yêu Tháp.

Một cái luân hồi, một cái số mệnh, dường như đã trải qua một loại nhân sinh khác ở trong này.

Nạp Lan Hồng Vũ than nhẹ, tuy đã gần đất xa trời, nhưng vẫn không nhìn thấu cái hồng trần này, tâm như giếng cạn vậy mà vẫn gợn sóng.

Cũng có lẽ, đây chính là nguyên nhân mình dừng ở cảnh giới này mà không cách nào tiến thêm.

Mấy người Ngân Long Tẩu, An Hổ Uy cũng thổn thức không thôi, vốn bọn hắn vì đủ loại nguyên nhân mới tiến vào trò chơi, nhưng giờ khắc này, lại dần dần thích cả người và vật trong trò chơi, Tửu Kiếm Tiên tiêu sái, Linh Nhi hoạt bát hiểu chuyện, Nguyệt Như hiên ngang, còn có vận mệnh của Tiêu Dao, càng làm cho tâm hồn người ta trở lên yếu đuối.

Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy, cuốc sống trong trò chơi còn có tình cảm hơn cả mình.

Nếu nói tiếc nuối, đó chính là Linh Nhi, không thể đi cùng người khác, mà lại đồng quy.


- Ô ô... Vì sao Linh Nhi lại đáng thương như thế!

Nghĩ đến việc Linh Nhi hương tiêu ngọc vẫn, Khương Tiêu Nguyệt lại bắt đầu khóc lên.

Thậm chí không ít người chơi nữ cũng bắt đầu lén lút lau nước mắt.

- Linh Nhi của ta!

Bỗng nhiên trong quán nét có người gào lên một câu.

Nếu như bình thường, không chỉ Phương Khải, mà tất cả mọi người đã mắng chửi, nhưng bây giờ, lại rất nhanh có người liền gào theo.

Nhìn những người bỗng nhiên hét lên như quỷ khóc sói gào, Phương Khải:

-....

Lúc này, Phương Khải nhìn thoáng qua nhiệm vụ:

Cảm động cùng Tiên Kiếm: Khiến 300 người trở lên cảm động vì Tiên Kiếm.

Tiến độ nhiệm vụ: 210/300.

Nhiệm vụ ban thưởng: Counter-Strike giả lập hiện thực bản remake.

Nhiệm vụ thuyết minh: Không.

Nhiệm vụ đã được hoàn thành hơn một nửa, còn lại một phần nhỏ...

Nhìn toàn bộ quán nét, Phương Khải biết, rất nhanh sẽ có một nhóm người mới sẽ bị kéo vào hố.

Mặt khác, đáng nhắc tới chính là, mặc dù cốt truyện rất khó thay đổi, nhưng rất có thể kết cục không chỉ có một cái, trong quá trình chơi Phương Khải đã phát hiện ra điểm này, hắn đánh được kết cục tương đối sát với kết cục chính thức, về phần người chơi khác có thể đánh ra kết cục khác hay không, thậm chí là cốt truyện khác, thì đó chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. (D/g: Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau)

Sau khi đánh xong kết cục, Phương Khải tiếp tục làm nhiệm vụ, bây giờ thì Ngự Kiếm Thuật đã luyện đến cảnh giới Tông Sư, Vạn Kiếm Quyết cũng đã vượt qua tinh thông, về phần Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ với Thiên Kiếm mới học được, vẫn còn kém chút hỏa hầu, mới chỉ là thuần thục.

Bời vậy Phương Khải liền đóng phát trực tiếp, bắt đầu rèn luyện kỹ năng.

-------

Theo việc người chơi tăng lên, thì CLB Internet Khởi Nguyên đúng là như lời một số người nói, đã động vào lợi ích của không ít người.

Tần Sơn thú uyển của Bàng Như Liệt thì càng không cần nói.

Bây giờ Bàng Như Liệt đã cảm giác được một loại nguy cơ, cảm giác nguy cơ này bắt đầu từ hôm mà thấy khách hàng của Tần Sơn thú uyển giảm hẳn.

Mà lúc đó, hắn còn chưa hiểu rõ CLB Internet Khởi Nguyên kinh doanh cái gì, trò chơi là cái gì.

Nhưng bây giờ, khi hắn nghe được không ít giới quyền quý nghị luận một cái trò chơi tên là Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, cảm giác nguy cơ trong lòng Bàng Như Liệt càng thêm mãnh liệt.

Mà từ khi hắn hỏi thăm được bằng hữu Tiên Kiếm Kỳ Hiệp là trò chơi gì, bọn hắn chơi cái gì, lấy một người lãnh đạo như hắn, tự nhiên không có khả năng không rõ điều này có ý nghĩa gì.

Nếu như cứ để tình thế tùy ý phát triển, đối với toàn bộ ngành nghề giải trí trong thành Cửu Hoa sẽ là một chấn động cực kỳ to lớn!

Bắt chước?

Không thể nào! Ai sẽ tốn một lượng lớn chi phí để chế tạo pháp khí như thế cho khách hàng chơi?

Lấy một cái tiểu thế giới làm trò chơi, ai có năng lực như thế? Ai bắt chước được?

Ngay cả Bàng Như Liệt cũng có chút bội phục sự quyết đoán của chủ nhân tiểu điếm này, nhưng cũng không vì thế mà ảnh hường đến quyết tâm chèn ép của hắn.

Dù sao Bàng Như Liệt hắn cũng không phải người tốt gì, lại càng không phải nói nó đã gây nguy hiểm cho Tần Sơn thú uyển của hắn.

Bàng Như Liệt cầm trong tay một phần danh sách, phía trên ghi không ít tên người, có một số cái tên được gạch chân màu đỏ.

Đấy chính là tên của những thương gia nhất lưu trong thành Cửu Hoa.

Những ngành nghề này ở thế giới này, không có địa vị thấp như thế giới của Phương Khải trước kia.

Ví dụ như Tần Sơn thú uyển, phải lấy được một khu vực đất rộng lớn, cùng với rất nhiều yêu thú, thậm chí là yêu thú quý hiếm, không có thân phận là không thể làm được!

Tổ tông Bàng Như Liệt từng được phong hầu, mặc dù không thể truyền xuống, nhưng Bàng gia cũng tích lũy được quyền thế không nhỏ, mà bẳn thân hắn cũng có chức quan.

Mà đồng dạng, những cái tên có trong bảng danh sách này, hoặc có thân phận quý tộc hiển hách, hoặc là người có thể lực tông môn đứng đằng sau, liên hợp lại, sẽ là một thế lực mà không kẻ nào dám khinh thường!

Những cái tên được gạch chân màu đỏ là những người đã đáp ứng xuất lực, chỉ là hiện tại, thiếu một nhân vật chủ chốt.

Khách hàng đến chơi trong tiệm của Phương Khải, đều có thân phận cực cao, tự nhiên Bàng Như Liệt đã điều tra qua.

Nhưng dù sao bọn hắn cũng chỉ là khách hàng, không phải chủ cửa hàng, không có khả năng gặp phiền toái mà muốn khách hàng phải xuất lực.

Nếu như cửa tiệm này có thể làm được như thế, thì cách thời gian đóng cửa cũng không còn xa.

Cho nên Bàng Như Liệt cũng không muốn đối đầu với mấy người đó, chỉ cần những người kia không chen vào, vậy là đủ rồi.

Trong bảng danh sách của Bàng Như Liệt, có hai cái tên được vẽ vòng tròn đỏ, một cái là chủ nhân của Thanh Phong Minh Nguyệt Các, một cái khác là chủ nhân của Nam Minh thương hội, Hoắc Sùng.

- Hai người này... Không dễ xử lý....

Bàng Như Liệt trầm tư, gõ gõ ngón tay vào danh sách.

Mà lúc này, trong Thanh Phong Min Nguyệt Các.

Tống Thanh Phong đang ở đây ăn cơm, trên cơ bản là từ tầng một đến tầng bốn, toàn bộ quyền quý lớn nhỏ trong thành Cửu Hoa, nếu không có việc gì thì đều thích tới đây. ngôn tình tổng tài

Lần này, trên bàn của đám người Tống Thanh Phong thì rượu nhiều hơn mọi hôm.

- Đến! Tống thiếu! Cạn một chén!

Lâm Thiệu trực tiếp cầm cái bình rượu.

Tống Thanh Phong tối sầm mặt vào:

- Ta nói Lâm thiếu này, đây là ngươi cạn chén sao?


- Đừng nói nhảm, tâm tình lão tử không tốt!


Làm một fan trung thành của Linh Nhi, không nghĩ tới kết quả là Nguyệt Như trở về, còn Linh Nhi không thể phục sinh, tâm tình sao có thể tốt?


Bỗng nhiên Lâm Thiệu tự uống một ngụm rượu lớn, bĩu môi nói:


- Tất cả mọi người đều là huynh đệ, xấu mặt thì lão tử cũng nhận, rất muốn nói với các ngươi, hôm nay chơi Tiên Kiếm được gặp lại Linh Nhi, cảm giác đúng con mẹ nó muốn khóc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK