Mục lục
Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Tác giả:Nghịch Thủy Chi Diệp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Mink

***

Hai mắt Độc U Tôn Giả trợn trừng. Gã đang muốn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt này thêm để có thể hiểu rõ thanh niên kia là ai.

Gã nghĩ nát óc vẫn không thể hiểu nổi đây là lực lượng gì lại khủng khiếp đến vậy. Toàn bộ đại trận và linh mạch đều đang tiêu hao với tốc độ bàn thờ!

- Không… Không thể nào!

Độc U Tôn Giả hét lên:

- Đây chính là đại trận được truyền lại từ thời kì viễn cỗ… Tổ sư đã nói rằng… Ngay cả tiên nhân cũng có thể giết!

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế được!

Gã lầm bẩm như kẻ điên.

Lúc này, gã đã nhìn thấy một hình ảnh quá kinh dị. Bát quái đồ tạo thành từ linh lực trên bầu trời đã xuất hiện một vết nứt.

Ngay sau đó là vết nứt đang liên tục lan rộng…

Vô số vết nứt xuất hiện trên đại trận khiến không gian rung chuyển!

Đám đệ Tử và trưởng lão của Huyền Chung phủ, Ngọc Hư sơn cũng ngẩng đầu, và hoảng sợ nhìn về phía chân trời. Đây chắc là tận thế trong suy nghĩ của bọn chúng.

- Chuyện gì đang xảy ra?


- Ở Thái Hi tông!

Bọn chúng chỉ biết hoảng sợ, kinh hãi đến tốt cùng!

Trong thành Bán Biên, và thành Cửu Hoa.

Đám tu sĩ chưa bao giờ chơi Quyền Hoàng hoảng hốt đứng dậy:

- Đây.. Đây là cái gì?

Ngay cả Ngưng Bích đã biết rõ sức mạnh của Đại Xà cũng không thể tin nổi những chiêu thức trong trò chơi lại có uy lực mạnh đến vậy. Dương Quang phổ chiếu đã xuất hiện trong hiện thực.

Sự rung động của nó còn mạnh hơn nhiều so với trong trò chơi vô số lần!

Nàng trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình nói:

- Ta quyết định sẽ học chơi thật tốt Quyền Hoàng!

Hề Trì chân nhân cũng nhìn chằm chằm màn hình lớn nói:

- Vận nhi, con nói đây là cái gì? Trong quán net có thể học được chiêu này sao? Tại sao vi sư chưa nhìn thấy nhỉ?

- Đó là vì sư phụ chưa chơi Quyền Hoàng.

Liễu Ngưng Vận nghiêm túc trả lời.

- Vậy con có thể dạy vi sư chơi Quyền Hoàng chứ?

Hề Trì chân nhân hưng phấn hỏi:

- Nếu ta có thể dung hợp nó với Nam Hoa thiên quang thì…

Nàng đã bắt đầu ảo tưởng vê tương lai tươi sáng rồi.

- “…”



- Ha ha ha! Nát bét… Tất cả đều bị phá hủy!

Độc U Tôn Giả nhìn thấy đại trận hộ tông và cả miếng ngọc bột màu vàng đều bị phá hủy thì mắt của gã sắp lồi ra, bộ mặt dữ tợn như quỷ và ngã từ trên không trung xuống đất, máu nhuộm đỏ cả người.

Gã trợn ngược nhìn lão bản, căm hận nói:

- Ta Thái Hi tông và các ngươi không oán không thù, vậy tại sao các ngươi lại tàn nhẫn như vậy! Hành động ngang ngược của các ngươi, không sợ bị sét đánh hay sao?

Tại trong suy nghĩ của gã, Thái Hi tông chưa từng gây thù chuốc oán với lão bản.

- Ta làm thế vì đám đệ Tử của các tông môn khác bị ngươi giam giữ.

Lão bản nghiêm khắc trả lời.

- Tra tấn?

Độc U Tôn Giả hét lên

- Thiên Lôi Tử, Thiên Lôi Tử đâu?

Gã cươi như điên nói:

- Hóa ra là vì đám củi mục đó. Hôm nay lão phu sẽ khiến bọn chúng chôn cùng với tông ta!

- Thiên Lôi Tử!

- Tôn Giả! Tôn Giả cứu ta với!

Một người chảy máu đầm người, đang hoảng sợ chạy trốn đang bị vài trăm tên đệ Tử truy đuổi.

- Lão thất phu, đừng chạy! Lôi phạt nỗi khổ, hôm nay ngươi cũng phải chịu!

- Lão thất phu, ta vốn coi sư phụ như cha, tông môn đối với ta ân trọng như núi nhưng bây giờ dù trở lại tông môn thì ta cũng chỉ xứng với hai chữ “Thất vọng”. Công sức dưỡng dục suốt vài chục năm của sư tôn đều bị hủy trong tay ngươi, đám khốn nạn các ngươi còn mặt mũi để sống tạm sao?

- Bọn cẩu tặc!

Một cô bé mươi năm mười sáu tuổi mặt tròn kêu gào:

- Ngươi lừa cha ta để bắt ta đến đây chịu tra tấn sống không bằng chết. Bây giờ dù ta quay lại thì nhà cũng không còn là nhà, tông cũng không còn là tông…

- Đừng… Đừng tìm ta!

Thiên Lôi Tử nhìn thấy Độc U Tôn Giả thì như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, chỉ vào gã nói:

- Là lão ta! Đều là lão ta sai ta làm thế! Các ngươi nghe đi, gã còn muốn các ngươi chôn cùng!

- Cẩu tặc, hôm nay chính các ngươi phải nếm thử lôi phạt!

A…!

Lập tức đám đệ Tử bắn ra vô số tia chớp đủ màu sắc tạo thành từ linh lực đánh về phía gã.



Cùng lúc đó, đoàn thuyền ở núi Linh Lang đã đến địa điểm chỉ định theo lệnh của “Chỉ huy”. Ngay lập tức, bọn chúng bị bảo phủ bởi một trời sấm sét.

- Đây là…

- Pháp thuật chiến tranh của Công Thâu gia.

- Tại sao lại thế? Công Thâu gia cũng tham chiến sao?

- Xung quanh… Xung quanh còn có trận pháp!

- Không ổn! chúng ta trúng mai phục!



Tiếng hét, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Toàn bộ hạm đội đều bị tổn thất thảm trọng!

- Mau truyền tin! chúng ta bị mai phục!

Không có hồi âm, tất cả tin tức như chìm xuống biển. Sau khi đám tu sĩ Linh Lang sơn bị đánh cho tơi bời và bị bắt làm tù bình thì đám tu sĩ Ngọc Khâu sơn mới bắt đầu di chuyển.

Đáng lẽ vài thế lực lớn vây công Đại Tấn lại trở thành từng phái chiến đấu một mình và nối đuôi nhau tấn công.



- Lạ thật… Tại sao lâu như vậy mà Tiết trưởng lão vẫn không trả lời?

Chưởng giáo Ngọc Khâu sơn cầm truyền tin ngọc nói.

- Hay là gã hoa mắt vì đám bảo vật của Đại Tấn?

Lão đạo sĩ của Long Hải đạo cung nói.

Đúng lúc này, âm thanh từ bên ngoài xuất hiện:

- Người ở bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây! Đề nghị lập tức nộp pháp và đầu hàng!

- Cái gì?

Mọi ngươi tỏ ra không vui:

- Truyền tin ngọc còn không trả lời, giờ lại muốn đùa giớn chúng ta sao?

Mọi người đi ra bên ngoài thì trên bầu trời, hơn mười pháp thuyền của Công Thâu gia đang xếp thành hàng trước mặt.



Trong Thái Hi tông, mọi người ngửi thấy mùi cháy khét.

- Thật can đảm!

Vài người có khí tức cường đại từ trên trời giáng xuống..

Một nam một nữ đều có cảnh giới Thần Hải hậu kỳ. Nam đầu đội Tử kim quan, mặc đạo bào màu tim, thêu chỉ vàng, có vẻ ngoài tuấn lãng, bất phàm.

Nữ mặc đạo bào màu trắng đính ngọc, khí chat xuất trần.

Hai người lạnh lùng nhìn đám người lão bản nói:

- Các ngươi dám làm việc vô đaoạ như vậy! Thủ đoạn tàn nhẫn đến cả người đã chết đều không tha, không sợ tâm ma xuất hiện, bị trời phạt sao?

Lão bản bình thản châm điếu thuốc:

- Các ngươi nên hỏi bọn chúng đã làm gì mới bị đám đệ Tử đối xử như thế.

Lão bản gảy tàn thuốc, phun khói nói:


- Đương nhiên, nếu tam tông các ngươi cùng hội cùng thuyền thì ta cũng không ngại vơ đũa cả nắm mà diệt luôn.


Cả hai người đều cảm thấy lạnh cả người.


Hai người nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi thì ngây ra không biết làm gì.


- Ting, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK