***
- Nha đầu kia ở chỗ này à.
Một người đàn ông cao lớn mặc áo dài màu bạc, đứng trước cổng thành, nhìn dòng người qua lại và nói.
- Phàm nhân?
Gã nhíu mày.
- Phàm nhân có số lượng đông nhất Hoang Hải vực.
Một người đứng phía sau nói.
- Dù sao nơi này cũng là chỗ bỏ đi.
Người đàn ông không muốn nói về chuyện này nữa:
- Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm thấy tiểu công chúa… Còn nữa, cố gắng đừng tiếp xúc với đám người Hoang Hải vực, hiểu không?
- Vâng, điện hạ.
…
Thành Cửu Hoa
Quán net thành Cửu Hoa đã khác hoàn toàn trước kia.
Chỗ này là nơi đông khách nhất ở đây.
Phần lớn người dân ở thành Cửu Hoa chỉ là võ giả và người thường, rất ít tu sĩ nên số lượng người di chuyển trên đường rất đông.
Hơn nữa quán net còn tại khu bình dân.
Mỗi tuần vào tối thứ hai và thứ ba, rất nhiều bình dân ở gần đó cũng sẽ đến quán net để xem phim vì nó phát miễn phí.
Dù họ chỉ xem để biết cốt truyện nhưng nó cũng hay hơn nhiều so với câu chuyện trong quán rượu.
Bây giờ người dân ở đây ai cũng biết thần của gió lốc Nhiếp Phong, Tử thần không khóc Bộ Kinh Vân,…
Các đại tông môn ở Đại Tấn cũng không cấm đệ tử của mình đến quán net học tập nên người ở đây lúc nào cũng đông đúc.
Ngay sáng sớm đã hết máy.
Trưởng công chúa mặc váy đen, cầm một quyển sách làm bằng da rắn, trên mặt bìa là một cái đầu ác ma.
- Đây là sách gì vậy?
Ngũ hoàng tử ngồi bên cạnh nàng, đưa một ly trà sữa cho công chúa.
- Đây là tiểu thuyết bản cứng của Diablo, là quyển cuối cùng!
Trưởng công chúa uống trà sữa vừa đọc sách.
- Tuy tỷ còn chưa chơi trò này nhưng nội dung của nó thật sự quá hay… Đi theo dân du mục hắc ám, đánh tới Địa ngục và tiêu diệt ma vương…. Đây là câu chuyện của một anh hùng trong truyền thuyết.
Nàng hỏi lại:
- Đệ đã chơi trò này rồi mà?
- Ừm… Nhưng muốn nhìn thấy Địa ngục chân chính thì phải đánh qua độ khó ác mộng.
Ngũ Hoàng tử nói:
- Đệ còn chưa đánh qua độ khó bình thường. Càng về cuối lại càng khó khăn. Bây giờ mới chỉ có Nạp Lan Vương gia và vài người đánh đến độ khó địa ngục.
- Tỷ nghe nói ở độ khó Địa ngục, người chơi không bị hạn chế gì cả. Ngay cả võ kĩ trong thực tế và các loại pháp thuật đều có thể sử dụng?
Trưởng công chúa vừa đọc sách vừa hỏi.
- Đúng thế. Bọn họ đã dùng đến cả ngự kiếm thuật nhưng vẫn chưa nhìn thấy hi vọng phá đảo. Họ vẫn đang kẹt ở màn hai.
Độ khó địa ngục, toàn bộ ác ma như Andrial, Farrell và ba đại ma vương đã đạt đến trạng thái hoàn mỹ. Toàn bộ người chơi cầm trang bị mạnh mẽ, kĩ năng cao cấp nhưng tu vi và cảnh giới lại không đủ nên vẫn rất khó khăn.
Trưởng công chúa uống một ngụm trà sữa và đọc nốt kết thúc của câu chuyện. Baal và quân đoàn ác ma của nó bị các anh hùng liên thủ đánh bại. Thế giới bị ô nhiễm cũng bị phá hủy nhưng quê nhà của các anh hùng cũng đã bị bọn chúng tàn phá nên khắp thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn.
Trưởng công chúa khép quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ và nói:
- Không biết cuộc sống của các anh hùng sau trận chiến đó sẽ như thế nào? Câu chuyện này sẽ có phần sau chứ và đây không phải kết thúc chứ nhỉ?
Lúc này, bên ngoài quán net, một người đàn ông cao lớn đang nhìn vào cửa kính nơi này.
Trong quán net, đám khách hàng đi tơi đi lui. Rất nhiều tông môn và thế lực lớn đều đến đây. Thậm chí cả người của Tam Thanh tông cũng ở đây, nên người lạ xuất hiện tại quán net không phải chuyện hiếm lạ.
Trưởng công chúa Cơ Du ngạc nhiên khi nàng phá hiện ra khí tức của gã hoàn toàn khác với mọi người ở đây.
Một cỗ khí tức huyền ảo ở trên người gã còn cường hoành hơn cả người của Tam Thánh tông.
Mỗi cử chỉ của gã đều toát lên vẻ quý tộc, tuy không quá trương dương nhưng lại rất hàm xúc.(không lộ rõ nhưng vẫn khiến người khác trầm trồ.)
Gã là một người đàn ông tầm ba mười tuổi, mặc áo màu xám bạc có thêu hoa văn màu vàng. Lúc đầu Cơ Du còn tưởng gã là một tên võ giả nhưng gương mặt của gã không giống một người phải dãi gió dầm sương lắm.
Hơn nữa còn hai tên hộ vệ đi phía sau bảo vệ gã.
- Người này có lai lịch gì nhỉ?
Ngũ hoàng tử nói thầm.
- Không biết.
Trưởng công chúa nhíu mày:
- Sao tỷ cảm thấy gã không phải đến đây để ngồi net.
- Chả lẽ gã đến đây để gây chuyện?
- Gây chuyện?
Nàng nhíu mày. Một đám tu sĩ đang không có máy cũng nhìn về phía gã.
Ngay khi hai bên đang nhìn nhau thì…
Vài lão già hòm hẹm cầm cốc mì và lạt điều đi qua.
Lam Mặc cầm ly trà sữa, cắm ống hút và nhìn xung quanh.
Tố Thiên Cơ ăn nốt cốc mì tôm, cũng tự nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Có gì không đúng à?
- Xảy ra chuyện gì thế?
Không khí ở đây lập tức yên tĩnh.
- Điện hạ…
Hai tên người hầu nhìn xung quanh.
- Không khí ở đây hơi quái lạ…
- Ừm…
Gã gật đầu.
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
- Ba tên đó muốn gây chuyện hả?
Tố Thiên Cơ nhai mì tôm đến phồng cả má, hỏi.
- Sư phụ… Ta cảm thấy hình như là vậy! Xì sụp!
Tao Nhã cũng vừa ăn mì vừa nói.
- Lão phu ngồi đây mà vẫn có kẻ dám gây chuyện sao?
Nạp Lan Hồng Vũ uống trà sữa và hét lên. Đột nhiên lão “A” một tiếng sau khi trà sữa xuống dưới dạ dày.
Mọi người lập tức ngồi dậy.
Đúng lúc này, một cái đầu nhỏ nhô lên từ sau chiếc máy tính chỗ quầy hàng, nàng nháy nháy mắt nói:
- Đại ca?
- Hoàng… Tiểu muội?
Gã vui mừng.
- Haiz…
Toàn bộ mọi người xì hơi.
- Đây là anh trai của bé à!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Khương Tiểu Nguyệt.