- Ha... A cái gì Da?
- Haagen-Dazs? Cái này ngon hơn Sprite sao?
Mấy người Nạp Lan Hồng Vũ, An Hổ Uy thấy cái hộp nhỏ trong tay Phương Khải, trừng mắt nhìn Phương Khải có chút không vui:
- Nếu là ăn uống, lão bản vẫn lên làm thêm một ít Sprite đi! Đối với những đồ khác trong tiệm chúng ta không có hứng thú.
- Các ngươi thật không muốn ăn?
Phương Khải mở nắp hộp ra, lộ ra kem màu vàng nhạt ở bên trong.
Hệ thống bố trí rất có tâm, Phương Khải gỡ ra một cái thìa bằng gỗ, múc ra một miếng nhỏ.
- Băng...!?
Mọi người nhìn kem bốc lên hơi nước mà kinh ngạc.
Mùa hè có thể để rượu ướp lạnh, những một hộp này của lão bản... đều lạnh thành băng đi?
- Không đúng, chẳng lẽ đây là... Tô sơn?
Có thể nói, Nạp Lan Hồng Vũ là người có kiến thức rộng rãi nhất, cái này vừa lỏng vừa mềm, hắn chưa thấy qua, nhưng trong cuộc sống dài mấy trăm năm của hắn, hắn đã từng thấy một loại tương tự.
Cái gọi là "Tô", đại khái là một loại gần giống bơ, như mỡ bò, là một sản phẩm làm ra từ sữa tươi, lúc mà Nạp Lan Hồng Vũ chinh chiến ở Tây Bắc đã nhìn thấy loại mỹ thực này.
- Tô sơn?
Không ít người đừng nói là ăn, mà ngay cả nghe cũng chưa từng.
- Đó là cái gì?
- Tô sơn?
Âu Dương Chấn hình như đã từng được nghe qua.
- "Tô sơn" là một cái tên được lưu truyền từ dị tộc Tây Bắc, làm nóng bơ cho mềm ra, rồi đổ vào một dụng cụ hình núi để tạo hình, sau đó đưa tới hầm băng để làm lạnh, ta đã từng được nghe mấy vị bằng hữu ở kinh sư nhắc qua, vô cùng mỹ vị.
Về phần mấy người ở Giang Nam, đừng nói là nhìn, phần lớn mọi người đều chưa từng nghe thấy!
Là đồ ăn cao cấp ở kinh sư?!
Nghe được Âu Dương Chấn nói, không chỉ mấy người Tống Thanh Phong, An Thành, Bạch Lãng mà ngay cả An Hổ Uy, Bộ Lôi đều ngây người.
- Tô sơn?
Phương Khải chợt nhớ tới ở thế giới trước kia, hàng ngàn năm về trước có một loại giống như kem cũng có cách gọi là như này.
Phương Khải lúng túng nói:
- Cái món mà các ngươi nói đều đã lỗi thời hơn ngàn năm đi? Thứ này gọi là kem!
- Lỗi thời...? Băng... Kỳ Lân?
Phương Khải hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ trong lòng:
- Ta biết là không thể nào giao lưu với đám người cổ đại.
Hắn cũng lười giải thích, tự nếm thử một miếng Haagen-Dazs.
Sau khi ăn một miếng, kem trong miệng liền hòa tan, lập tức cảm thấy một mùi thơm của sữa vô cùng nồng đậm lẫn vào đó là một vị hương thảo thuần hậu, bao trùm toàn bộ đầu lưỡi, một loại cảm giác dịu dàng như nằm trong mây!
Tan trong miệng, ngọt mà không ngán, quan trọng nhất là ăn xong một miếng, Phương Khải cảm thấy như hòa mình vào một thảo nguyên bát ngát, cả người được bao trùm bởi mùi cỏ thơm ngát.
Đúng vậy, có thể cảm thụ được sự ngọt ngào và ấm áp từ trong đồ ăn!
Ăn một miếng, cho dù tâm tình lo lắng cũng sẽ tan thành mây khói, lại càng không phải nói đến tâm tình hiện giờ của Phương Khải cũng không tệ, tự nhiên lại càng thêm vui vẻ hơn!
Mấy người Nạp Lan Hồng Vũ, An Hổ Uy, An Thành, Bạch Lãng đứng nhìn Phương Khải ăn từng miếng kem, nghi ngờ nói:
- Có ăn ngon như vậy không?
- Lạch cạch!
Phương Khải nghe thấy âm thanh của thìa gỗ đụng vào đáy hộp.
- Đã ăn xong rồi?
Hắn nhìn hộp kem trong tay.
- Vậy mà một hộp lại ít như vậy?
- Thật đúng là... Dư vị vô tận a!
Phương Khải lắc đầu.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Lúc này Phương Khải mới chú ý tới, tất cả mọi người đang nhìn hắn chằm chằm.
Hắn đặt mông ngồi trước máy tính, thầm nghĩ trong lòng: "Được rồi, dù sao hôm nay cũng đi chơi sướng rồi, giờ chơi trò chơi trước."
- Cho... Lão phu thử một hộp!
Nhìn Phương Khải ăn đến say mê như thế, dường như Nạp Lan Hồng Vũ cũng có chút động tâm, mở miệng nói:
- Vừa vặn lâu rồi chưa được ăn qua "Tô sơn", để lão phu nếm thử hương vị như thế nào.
- Ta nói rồi, cái này gọi là kem hương thảo, cái "Tô sơn" kia của ngươi đã lỗi thời lâu lắm rồi.
Phương Khải liếc mắt, đưa cho Nạp Lan Hồng Vũ một hộp kem hương thảo.
- Tô sơn lỗi thời!?
Âu Dương Chấn hừ lạnh nói:
- Đấy chính là phương pháp ăn xa hoa nhất ở bên kinh sư, thân phận kém một chút là không được ăn! Cũng cho ta một phần, ta nếm thử xem cái kem này có gì đặc sắc, lại dám nói tô sơn là lỗi thời.
Thế là Phương Khải đưa cho Âu Dương Chấn một hộp.
Hai người đồng thời lấy thìa gỗ ra rồi ăn một miếng kem.
Kem vừa vào miệng, lập tức hai người cảm thấy một mùi sữa nồng đậm tan ra từ trong miệng, khắc với kiểu kích thích như Sprite, vừa ăn một miếng kem, khiến cho người ta cảm thấy một vị hương thơm mát, mùi sữa và vị ngọt hương thảo hỗn hợp lại với nhau, trong đó còn một chút vị trứng, các loại hương vị hòa quyện lại với nhau, làm cho người ta có một cảm giác cực kì ngọt ngào ấm áp.
Bọn hắn cảm thấy dường như tất cả mọi chuyện tốt đẹp nhất đang phát sinh trên người mình!
- Thế nào?!
Mọi người thấy biểu lộ của hai người ngưng trọng, liền vội vàng hỏi.
- Ha ha ha ha!
Khó có khi Nạp Lan Hồng Vũ cười được như vậy, giơ ngón tay cái lên, nói:
- Ăn ngon! Loại mỹ vị này, ngay cả lão phu cũng chưa được thưởng thức qua!
- Mặc dù không biết có so được với tô sơn hay không!
Âu Dương Chấn hít vào một hơi thật sâu nói.
- Nhưng cái kem này quả thật là mỹ vị!
- Đánh rắm! Tô sơn mà đòi so với kem?
Nạp Lan Hồng Vũ bình luận.
- Kém xa cả vạn dặm!
Nạp Lan Hồng Vũ nhìn hộp kem trong tay, trâm tư nói:
- Thứ này... Rốt cuộc được làm như thế nào...?!
Hắn chưa từng nghĩ tới, một đồ ăn mà cũng có thể làm cho mình vui vẻ!
Nghĩ vậy, lại vội vàng ăn một miếng!
- Thật sự ăn ngon như vậy?!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
- Vậy mà lão gia tử vừa ăn vừa cười?
Lam Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, phải biết lão gia tử quyền cao chức trọng này, chưa bao giờ ăn nói cẩn thận như thế!
Chơi trò chơi vui vẻ thì còn có thể thiểu được, nhưng ăn đồ ăn vặt thôi mà cũng vậy?
- Hay là... Chúng ta cũng ăn một phần?
Nàng hỏi dò Nạp Lan Minh Tuyết.
- Cho ta một phần!
- Ta cũng muốn một phần!
- Còn có ta!
Tràng cảnh lập tức nóng lên!
-----------------
Cũng không lâu lắm, mỗi người cầm một hộp kem Haagen-Dazs, còn Phương Khải lúc này mới an nhàn ngồi xuống máy tinh.
- Ô-----! Cái kem này ăn ngon quá!
Lam Yên thiếu chút nữa là ăn luôn cả cái thìa gỗ.
Nạp Lan Minh Tuyết cũng mua một hộp, nhẹ nhàng đút từng thìa nhỏ vào chiếc miệng xinh xắn, hai mắt trợn to:
- Ô, ăn ngon thật!
- Vậy mà còn phương pháp ăn mới lạ như thế này! Đây là băng sao?
An Thảnh cảm thấy vô cùng mới lạ.
- Băng cũng có thể ăn như này?!
- Ô...! Vì sao chỉ có ta không có!
Duy chỉ có Khương Tiểu Nguyệt vừa nhìn vừa vô cùng thèm muốn!
Làm một người tham ăn, thế mà chỉ có thể nhìn người khác ăn!?
Dường như muốn khóc!
Lúc này, chỉ thấy Phương Khải mở ra một ô biểu tượng kỳ quái: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1!
- A! Lão bản, đây là cái gì?
Bộ Xa nhìn thấy, bỗng nhiên nhận ra Phương Khải ấn vào cái biểu tượng mà chưa ai thấy qua bao giờ.
- Cái gì là cái gì?
Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn, thấy trên màn hình xuất hiện một thứ không phải là Diablo 2.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một thanh đoản kiếm bằng gỗ, một cái hồ lô màu vàng sẫm, dưới đấy biểu tượng là một cái thẻ tre cũ kỹ, ba món đồ tạo thành một biểu tượng vô cùng cổ kính, lộ ra một vẻ tang thương.
Năm chữ cổ triện Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện hiện ra.
Hình ảnh dần dần thay đổi, chữ Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện biến mất, thay vào đó là 2 cái lựa chọn:
1. Câu chuyện mới.
2. Hồi ức cũ.
- Lão bản?! Đây là cái gì?
- Không chơi Diablo sao?!
- Làm sao chưa từng thấy qua cái này?
- Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện là cái gì?
Mọi người đứng xem đằng sau lập tức sôi trào.
Phương Khải bình tĩnh trả lời:
- Hôm này không chơi Diablo, chơi Tiên Kiếm!