Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhanh chóng cảm thấy trán mình đã ứa máu, chất lỏng ấm áp chậm rãi trượt xuống theo đường nét mặt.

Tôi giận quá hóa cười, kích thích anh ta thêm: “Lâm Hải, mày bỏ suy nghĩ đó đi, tao đã sớm bán thân cho người khác rồi, mày muốn lần đầu thì tới nhà trẻ mà tìm ấy!”

Lâm Hải tức giận mạnh tay tát tôi mấy cái bạt tai.

Tôi choáng đầu gần chết.

Lúc đó khắp đầu tôi đều là ý nghĩ, chết thì thôi.

Sống thế này còn có ý nghĩa gì chứ, tốt xấu gì trước khi chết tôi cũng không phải gái còn trinh nữa, dù thi thể có bị cưỡng hiếp thì thằng khốn Lâm Hải này cũng không nhặt được của hời nào.

Không biết đã dừng lại từ lúc nào, máu làm nhòe tầm mắt tôi. Tới khi tôi khôi phục lại chút tỉnh táo, tôi thấy hai bóng người lờ mờ.

Một người trong đó đang đánh một người khác.

Nhìn từ quần áo, tôi nhận ra người đang bị đánh là Lâm Hải.

Anh ta ôm đầu quỳ rạp trong góc tường, bị người ta đá mấy cú thật mạnh.

Tôi lau mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Hải, nhổ ra một ngụm: “Lâm Hải, sao mày không chết luôn đi, mày sống để làm gì? Ngay cả khi hô hấp mày cũng khiến chất lượng không khí bị ảnh hưởng đấy, có biết không hả!”

Lâm Hải dữ tợn trừng mắt nhìn tôi, nhưng lại chẳng dám hó hé gì.

Lúc này tôi mới thấy rõ, người đàn ông mới chế ngự Lâm Hải chính là Tô Thanh Phong.

Anh ta thật sự đuổi tới nhanh vậy sao?

Tô Thanh Phong sửa sang lại quần áo vài lần, liếc nhìn tôi rồi lấy từ trong túi áo ra một cái khăn tay.

Tôi ngửi thấy mùi nước hoa Cologne thoang thoảng trên khăn tay, mùi hương thơm ngát khiến tôi hơi thất thần.

Sao lại có cảm giác anh ta rất bất ổn nhỉ? Cụ thể bất ổn chỗ nào tôi cũng không nói ra được.

Tính tình Tô Thanh Phong tốt hiếm thấy, dịu dàng lau mặt cho tôi, sau đó đưa khăn tay vào trong tay tôi: “Lau sạch đi, bị thương không nhẹ đâu.”

Tôi nhận lấy khăn tay, lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, tôi cảm nhận được sự ấm áp không thể kiềm chế lan khắp đáy lòng.

Hơn nữa người này lại còn là Tô Thanh Phong đã giúp tôi vài hồi.

Nước mắt dâng lên trong hốc mắt, tôi sụt sịt nói: “Cảm ơn.”

Anh ta vẫn nói câu thoại ngàn năm không đổi kia: “Nhớ kỹ món nợ này, tôi sẽ đòi lại sau.”

Sau đó bèn đi vào trong con ngõ nhỏ.

Tôi nhìn thoáng qua Lâm Hải đang quỳ trên mặt đất, hung hăng nhổ thêm một ngụm, sau đó đuổi theo Tô Thanh Phong.

Tô Thanh Phong bước rất nhanh, lúc tôi dừng lại, tôi thấy được một khung cảnh vô cùng đẹp.

Anh ta mặc tây trang giày da đứng bên dưới căn nhà thuê của tôi, ngửa đầu nhìn lên tầng. Hoa anh đào khắp tiểu khu đều nở rộ diễm lệ, cánh hoa rơi xuống đậu trên đầu vai anh.

Tô Thanh Phong quá đẹp, sườn mặt càng đẹp tới nỗi khiến người ta mê mẩn.

Lúc này quả thật hệt như đang ở studio cosplay, Tô Thanh Phong đóng vai anh chàng đẹp trai trong truyện tranh.

Tôi nhìn mà ngơ ngẩn, nhìn một hồi, tôi chợt cảm thấy có lẽ những quần áo phụ nữ ở khách sạn đó không phải do anh cởi. Có thể là ai đó ném ở đó không biết chừng.

Tôi nghĩ rằng suy đoán này rất hợp lý. Thu lại cảm xúc, lặng lẽ bước qua.

“Tổng giám đốc Tô, mấy lần này thật sự rất cảm ơn anh. Anh quen người nào ở trên tầng căn nhà này à?” Tôi hỏi anh.

Hỏi xong tôi lại nghĩ sao mình lại chân chó vậy chứ, rõ ràng tối qua còn tiếp xúc ở cự li âm, sáng nay còn vô cùng tức giận lấy 50 tệ ra để sỉ nhục anh cơ mà.

Hiển nhiên tâm trạng Tô Thanh Phong rất tốt, không có cảm giác ngông nghênh như khi gặp ở khách sạn.

Anh nhìn tôi hỏi: “Cô ở đây? Tầng trên?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, trong lòng chợt thấy ấm áp, anh tới xem nơi tôi ở sao?

Môi anh mấp máy, độ cong đẹp đẽ làm tôi thấy vô cùng chói mắt.

Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ phủi cánh hoa rơi trên vai mình sau đó xoay người rời đi.

Tôi ngẩn ra, nghĩ thầm, chắc chắn không phải tới tìm tôi đâu, là tôi tự mình đa tình thôi.

Vậy anh tới tìm ai chứ?

Tôi gọi với theo một câu: “Tôi sẽ giặt sạch khăn tay rồi trả lại cho anh.”

Anh xua tay nói: “Vứt đi, bẩn lắm.”

Ồ, vẫn ghét bỏ tôi như vậy.

Tôi lưu luyến nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã khuất xa của anh, trong lòng có hơi mất mát.

Cuối cùng vẫn yếu ớt lết về nhà.

Trán tôi rất đau, chắc hẳn đã bị đập không nhẹ. Căn nhà vắng vẻ cộng thêm trên người còn có vết thương, nên có cảm giác hoang vắng khác thường.

Tôi đứng trước gương bôi cồn i-ốt, chỉ mới chạm vào một chút đã khiến tôi đau đến mức hít khí, nước mắt cũng trượt xuống theo.

Tôi vừa bôi cồn i-ốt vừa khóc nức nở, ngồi đó hệt như một con chó hoang bị người ta vứt bỏ.

May mà miệng vết thương không lớn lắm, nhưng vẫn không ngăn được nỗi hận trong đáy lòng tôi.

Xử lý xong vết thương, tôi đứng dậy đi vứt rác, vừa lúc nhìn thấy chiếc khăn tay để trên bàn kia.

Chất liệu mềm mại, là kiểu kẻ ô vuông điển hình, nhìn cái đã biết là không rẻ.

Ngay cả mùi máu tươi cũng đã bị hương nước hoa Cologne che đi hết rồi.

Tôi không nhịn được nắm nó vào trong tay vuốt ve nhiều lần, cuối cùng vẫn bỏ vào chậu rửa mặt, giặt sạch.

Rõ ràng tôi phải vô cùng chán ghét người đàn ông đã cướp mất đêm đầu tiên này của mình, nhưng trong tim tôi lại vẫn có một chút ấm áp, được truyền sang từ người đàn ông này.

Người ta nói, phụ nữ sẽ nảy sinh cảm tình với người đàn ông đã từng làm chuyện đó với mình.

Có lẽ là vậy nhỉ.

Sợ khăn tay giặt không đủ sạch, tôi giặt đi giặt lại nhiều lần rồi mới lấy ra phơi ngoài ban công. Sợ sau khi khô sẽ có nếp nhăn nên tôi không vắt khô, mà để khô tự nhiên.

Làm xong hết những việc này rồi, tôi mới thu dọn đồ đạc, nghĩ đến việc chuyển đi nơi khác.

Nguyên do đầu tiên là đám đòi nợ gần đây, thứ hai là Lâm Hải.

Mặt mũi bầm dập, tôi cũng không biết hôm nay phải đi làm như thế nào.

Thu dọn được một nửa, tôi không nhịn được lại bật khóc.

Dọn đi đâu đây?

Dường như trên thế giới này chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi ngồi đó một lần lại một lần gọi vào số của mẹ tôi, lần này không phải không có ai nhận, mà là hoàn toàn không gọi đi được.

Lúc trước tôi cho rằng người quyết tâm muốn vứt bỏ tôi chính là bố tôi, hiện giờ mới hiểu ra, bọn họ ly hôn rồi, và chẳng ai muốn nhận đứa con trước như tôi.

Tôi sửa soạn lại những đồ vật vẫn còn có thể sử dụng, vứt hết những gì có thể vứt.

Lại nhìn đến chiếc khăn tay được treo trên ban công kia.

Một chút ấm áp lại lan khắp đáy lòng.

Thu lại cảm xúc, tôi nói với bản thân đừng nghĩ quá nhiều. Người ta lái xe Maybach, lại là ông chủ của Điện tử Thanh Phong, cái chuyện chỉ một bên tình nguyện như tôi mà để người ta biết, e rằng họ sẽ khiếp sợ lắm.

Tôi vỗ vỗ mặt mình: “Bạch Băng, mày phải kiên cường, đừng có nghĩ loạn!”

Muộn giờ đi làm rồi, tôi cân nhắc tối nay sẽ gọi điện thoại cho chủ nhà, hỏi những chuyện quan trọng khi trả phòng.

Sau đó tôi đi làm bình thường.

Bởi vì lúc trước có xin nghỉ hai ngày nên ở công ty có một đống việc đang chờ tôi làm, bản vẽ thiết kế nhiều vô kể.

Trên cơ bản tôi bận từ sớm tới muộn.

Tới giờ tan tầm tôi mới nhớ ra mình phải về mau, nếu không đám lưu manh kia sẽ lại đến tìm tôi mất.

Tan tầm, tôi vừa định ra ngoài bằng cửa trước thì lại nhìn thấy đám lưu manh kia, bọn họ đang kiêu ngạo đứng ở cửa.

Không cho tôi một con đường sống nào, trực tiếp chặn trước cửa công ty tôi.

Tôi vội vã chạy trở về, có lẽ mấy người kia đã biết tôi đã tan làm rồi, bọn họ vứt tàn thuốc, đi vào trong tòa nhà cao tầng tìm kiếm.

Làm sao mới được đây, hôm nay tôi sẽ không chết trong tay đám người đó chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK